Người ta thường nói có những cuộc gặp gỡ là duyên trời định nhưng cũng có những cuộc gặp gỡ là bi kịch trời ban.
Cậu căn bản không thích hắn, thậm chí còn có sự ghét bỏ.
Hắn cũng chỉ coi cậu là món đồ chơi tùy tiện chọn lựa trong đám người còn sót lại.
Mối quan hệ này sẽ chẳng thể bền vững nổi khi không có bất kỳ một mối liên kết nào tồn tại. Sau cùng, bên nhau cũng chỉ đầy miễn cưỡng.
...
"Thả xuống, thả ta xuống!"
Thanh Hạ giãy giụa đến kiệt cả sức cũng không thể khiến hắn dừng lại, người này tựa như chẳng biết đau, chẳng biết mệt, cứ lao về phía trước một cách điên cuồng.
Má nó, cứ thế này có khi đau tim mà chết mất.
Thiên Đông Đế vững vàng tiến bước, hắn không biết mình sẽ đi đâu, chỉ cảm thấy phía trước dường như có ai đó đang đợi. Quả nhiên, vừa mở cửa ra đã thấy Kính Thành vừa phi ngựa tới. Người ta còn chưa kịp xuống hắn đã vội vã bước đến.
Kính Thành vừa mới xuất hiện còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy Hoàng Đế đến gần, sau lưng còn đang cõng thêm một người nữa. Nhìn quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó?
Thanh Hạ thót tim, vừa mới chạy như chó để có thể thoát khỏi tên này bây giờ lại tự đưa mình đến trước mặt hắn, cậu cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều thật vô nghĩa.
"Ta muốn người này."
Tên say xỉn kia lên tiếng.
Kính Thành đưa mắt sang đánh giá.
Chà.
Hậu cung +1.
Hắn chẳng quan tâm đến việc riêng của Hoàng Đế, thích gì thì tự đi mà làm. Hoàng Đế muốn thêm phi tử thì tự mang về mà đặt danh vị, nói với tướng quân như hắn làm gì?
Kính Thành cảm thấy thật phiền phức.
"Hoàng Đế à, người xem sắp sang tới sáng mai luôn rồi, bây giờ chúng ta về cung nhé?"
Thiên Đông Đế trầm mặc không biết đang nghĩ gì. Một chốc sau, hắn thả người trên lưng xuống, leo lên ngựa cùng Kính Thành. Trước khi đi còn tốt bụng nhắc nhở Thanh Hạ:
"Ở yên đấy, ngày mai sẽ có người đến đón ngươi."
Thanh Hạ:"..."
Không cần đâu.
Ai muốn nhận cái chức vị đấy rồi tranh đấu với ba ngàn phi tử của ngươi chứ.
Làm ơn quên luôn đi cho ta nhờ.
Lúc sau, nơi đó đã chẳng còn bóng dáng ai. Từ khoảng không nhộn nhịp thành khoảng không tĩnh lặng.
Có điều, tội cho Bạch Mệnh, hắn chỉ vừa mới dời khỏi một lúc mà cả khách quý và nhân viên mới đều đã mất tăm mất tích, đã vậy, bọn họ còn không thèm đóng cửa lúc trốn đi!
Ngày gì đâu mà đen thế không biết, đúng là tiền mất tật mang mà!
...
Ba ngày sau.
Tại một nơi không rõ danh tính.
Nói đúng hơn là nơi không rõ danh tính trong bộ nhớ của cậu.
Thanh Hạ đã đi suốt 3 ngày 2 đêm, cứ dừng một chút kiếm đồ ăn lại tiếp tục lên đường. Cậu đối với địa lý hoàn toàn mù tịt, căn bản không biết tứ phía là chốn nào.
Nhưng, đối với những người có đầu óc, ở đâu cũng có thể phát huy khả năng của trí não một cách triệt để nhất.
Trước hết, giả vờ ngất đi khi có người đến gần. Đặc biệt, người đến gần này nhất định phải là người già hoặc trẻ em.
Tiếp theo, khi tỉnh lại phải tiếp tục giả vờ mình mất trí nhớ.
Sau đó, nếu may mắn được thương tình bạn sẽ trở thành kẻ hầu hoặc con nuôi của người ta!
Kế hoạch thuận lợi đấy.
Nhưng mà... Sao nó lạ thế nhỉ?
Hai ông bà này có giàu có quá rồi không?
Thân phận hình như cũng không tầm thường, từng dạy chữ cho cả Hoàng Đế.
Nhận nuôi thì cũng ổn đấy, nhưng sao lại tiến cử cậu vào cung?
Hẳn là Nam Phi...?
Tóm lại, cậu rút ra một kết luận rằng: Có chạy đường nào đích đến cũng là như nhau!