"Tướng quân, Hoàng Đế hiện đang ở tòa hưởng lạc phía đông."
"Ừ, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Kính Thành thầm nghĩ, Thiên Kỉ Đế, Thiên Đông Đế đều là một lũ bạo quân chỉ biết giết chóc nào có tài cai trị. Hắn từ lâu đã khinh thường người của hoàng thất nhưng bề ngoài vẫn một mực tỏ ra trung thành. Không phải vì sợ mà là vì một âm mưu lớn hơn đang được cất giấu.
Đế quốc này nên đổi chủ rồi.
Giữa lúc đang trôi trong những dòng toan tính lại có một tiếng khóc nhẹ vang lên khiến hắn bừng tỉnh.
Kính Thành quay sang nhìn người trên giường. Hoàn Minh có lẽ là vừa mới tỉnh không ý thức được tình hình hiện tại, bị đau mà vô thức thốt lên.
Đáng yêu thật.
Kính Thành cười, từ từ bước tới rồi ngồi lên giường, đưa một tay ra bóp lấy ngực, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt đang nhăn lại vì đau đớn kia.
"Đ--đừng chạm vào, đau..."
Cậu bật khóc, vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn chưa kịp thông suốt đã bị tay của hắn không biết nặng nhẹ cứ liên tục nắn bóp khiến nó có xu hướng sưng lên.
Con mẹ nó, sao lại không cử động nổi thế này?
Hoàn Minh tức mà không làm gì được, mặc dù đã cố gắng thoát ra nhưng đều vô ích, tay người kia cứ như dây xích trói chặt cậu lại.
"Ngươi tên gì?"
Kính Thành vừa hỏi vừa kéo cậu ngồi dậy, hắn vốn không có nhiều thời gian nên có lẽ giải quyết xong việc này thì phải xuất phát luôn. Thật ra có thể bỏ qua, nhưng hắn thấy cậu rất thú vị nên muốn trêu đùa thêm chút.
Mà, có vẻ đối phương không phối hợp cho lắm.
Cái mồm kia cứ ngậm chặt lại, bướng bỉnh y như chủ nhân của nó.
"Một là trả lời, hai là ta khâu miệng ngươi lại, sau này cũng không cần nói nữa."
Hoàn Minh ớn lạnh vì câu này của hắn, mỗi lần tên này mở mồm ra cứ như là kể chuyện kinh dị...
"Hoàn Hồn..."
Vốn là Hoàn Minh nhưng cậu chẳng muốn hắn biết tên mình nên cố ý trả lời sai, mắt cũng chẳng thèm nhìn thẳng.
Kính Thành cười khẩy, ngay từ ban đầu hắn đã điều tra rõ ràng tất cả, chân dung và thân phận đều có đủ. Người này không phải tên Thái Tử kia mà chỉ là thư đồng theo hầu, nhưng hắn không quan tâm. Miễn là hợp ý, có là thái giám hắn cũng mang đi.
Với cả, dễ thương như vậy, chết cũng uổng.
Hoàn Minh có vẻ ngoài không quá xuất sắc như Thanh Hạ nhưng được cái rất ưa nhìn, không khiến người ta đố kị chỉ khiến người ta yêu thích.
Nữ nhân đẹp là hoa,
Nam nhân đẹp là họa.
Cái gì quá cũng không tốt.
Nhan sắc của vị Thái Tử hắn theo hầu quả thực chỉ mang đến tai họa.
"Tại sao ngươi lại bắt ta?"
Hoàn Minh uất ức lên tiếng.
Kính Thành không nói gì, hắn không thích sự phản kháng, hắn muốn cướp đi tất cả những quyền hạn mà một con người vốn có, hắn muốn dạy dỗ lại cậu.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, có việc quan trọng hơn phải làm vào lúc này.
Kính Thành đứng dậy khỏi giường, đi đến bên cạnh tủ đồ bên cạnh cửa sổ lấy ra một chiếc xích nhỏ có màu vàng kim loại.
Hoàn Minh thấy vậy liền hiểu chuyện sắp diễn ra là gì, cậu liều mạng chống cự khỏi thứ đáng sợ kia.
Một khi nó được đeo vào, cuộc đời cậu cũng sẽ như thế, bị trói chặt lại, không có cách nào thoát ra.
Nhưng dù có cố gắng ra sao cũng vô ích, cuối cùng nó vẫn được đặt ở đó trong sự ép buộc.
Kính Thành hài lòng nhìn xuống đôi chân xinh đẹp vừa được "thưởng" cho một món trang sức kia. Chiếc xích không quá nặng nhưng rất chắc chắn, nó không cố định cậu lại mà chỉ giới hạn sự chuyển động, không chạy được nhưng vẫn đi được. Đặc biệt, trên đó còn được gắn thêm một chiếc chuông nhỏ khi hoạt động sẽ phát ra tiếng rất vui tai.
"Ở yên đây, chút nữa ta sẽ tới đón ngươi về nhà."
Hắn dời đi không quay đầu lại, trên khuôn mặt là sự toan tính đầy đáng sợ.
Điểm đến tiếp theo sẽ là phía đông.