Không có cửa sổ cũng không có bất cứ một nơi nào có ánh sáng len lỏi, cậu ngồi trên giường mờ mịt nhìn về phía trước. Hai chân bị khóa chặt, đôi mắt vì lâu không tiếp xúc với ánh sáng mà trở nên suy yếu. Hai tay được tự do nhưng cũng chẳng thể làm gì, mọi sự phản kháng đều là vô nghĩa.
Suốt những ngày này hắn đều đúng một khung giờ tới để đưa thức ăn, mặc kệ cậu có động vào hay không, đúng nửa giờ sau đều trở lại dọn dẹp sạch sẽ. Mới đầu Hoàn Minh còn bướng bỉnh ngó lơ, nhưng về sau đành thỏa hiệp.
Kính Thành chỉ cho cậu ăn một lần trong ngày, thức ăn không nhiều, chủ yếu đều là dạng lỏng thế nên căn bản là có ăn cũng không đủ lo mà không ăn thì lại càng mau chết. Vả lại, nếu không ăn sẽ có thứ khác chờ cậu.
Trong khoảng thời gian này Hoàn Minh bị tra tấn tinh thần đến phát điên, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ khiến cậu sợ thót tim. Đêm đến không cách nào ngủ nổi.
Hơn nữa, Kính Thành còn không cho phép cậu tiếp xúc với những vật có thể gây thương tích. Chỉ cần một ý định tự sát nhỏ lóe lên hắn sẽ ngay lập tức dập tắt.
Tuyệt thực thì bắt cậu nuốt cá sống.
Tự sát bằng mảnh chén vỡ thì sát muối vào vết thương.
Dứt khoát cắn lưỡi thì nhổ răng, mỗi một lần nhổ hai chiếc không dùng thuốc giảm đau ( nhổ ở phía sâu bên trong nên không dễ thấy).
Trải qua sự tra tấn cả về tâm hồn lẫn thể xác, Hoàn Minh chỉ còn cách cúi đầu phục tùng.
...
"Đã dạy bao nhiêu lần rồi mà vẫn không bò đúng cách được, muốn bị phạt sao?" Kính Thành liếc nhìn người đang quỳ dưới chân mình, lạnh lùng chất vấn.
Hơn nửa tháng nay hắn đã dành không ít công sức để huấn luyện cậu nhưng kết quả thì không khả quan cho lắm. Ngoan ngoãn thì ngoan ngoãn đấy, phục tùng thì phục tùng đấy, chỉ có khả năng học tập thì vô cùng kém.
Bò thì xiêu vẹo, rên thì nhỏ xíu, hôn không giỏi mà tự mình làm lại càng chán không thể tả.
Hoàn Minh thút thít, cậu đã cố lắm rồi chứ có phải không đâu. Chỉ là tiêu chuẩn của hắn cao quá, cậu không đạt nổi.
"Lên đây."
Kính Thành cũng chẳng buồn mắng nữa, hắn giơ tay bế cậu dậy, bước đi hướng về phía cửa. Không cho tên nhóc này ra ngoài chắc một thời gian nữa sẽ bệnh mất.
Dù sao một con người nếu muốn khỏe mạnh thì nhất thiết là phải hưởng ánh Mặt Trời vào sáng sớm.
Hoàn Minh nhíu mày, đôi mắt nhỏ không thể mở nổi.
Đã bao lâu rồi nhỉ?
Ở đó lâu dần cậu cũng mất đi khái niệm thời gian.
Kính Thành chỉ muốn thay đổi bầu không khí chút chứ chẳng có ý định cho phép Hoàn Minh ra ngoài. Cậu là của hắn, cả đời này cũng chỉ có thể ở cạnh hắn, chết cũng phải chôn cùng.
Nhìn dáng vẻ hưởng thụ kia, Kính Thành bỗng thấy bực bội. Thế mà lại dám quên những gì được chỉ dạy, đúng là cần phải nghiêm khắc hơn mới được.
"Minh."
Giật mình, cậu vội vàng thu lại tầm mắt, vùi đầu vào vai hắn. Vừa nãy vui quá suýt thì quên mất, tên điên này không thích cậu nhìn một thứ gì quá 5 giây, ngoại trừ chính hắn.
"Thích nhỉ? Hay là cứ quỳ ở đây cho đến khi Mặt Trời lặn nhé?"
Thân thể nhỏ run lên, cánh tay càng ôm chặt hơn như bấu víu lấy một tia thương cảm nào đó. Thời điểm này là vào đợt nóng cao điểm trong mùa hè, tiết trời nóng nực, nhiệt độ không lúc nào xuống thấp, nếu bị bắt quỳ đến khi chiều tàn chắc chắn sẽ mệt đến ngất đi.
Kính Thành không có chút xót xa nào, hắn xưa nay vẫn luôn tàn nhẫn như vậy.
Nhưng Hoàn Minh biết, chủ nhân của cậu cũng có điểm yếu nhỏ.
Hắn thích được làm nũng, chỉ cần ngoan ngoãn thì bình thường dù làm gì sai cũng sẽ được bỏ qua.
Có điều, hắn chiều chuộng một phần thì tàn bạo ba phần.
Thế nên đôi khi không có tác dụng, cậu vẫn sẽ bị đánh đến khóc nấc lên.