Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 128




Editor: Đào Tử

___________________________

 "Chúc mừng cái đầu cậu ấy, Địch Tiếu Phương cậu nhìn kỹ đi, ta còn chưa đầy mười hai đấy!" Thẩm Đường mặt không biểu cảm, hận không thể ném lợn mặt đen nuôi ở chuồng lợn lên mặt cậu ta, hoặc là đổi đầu óc cho một người một lợn, dưới cái nhìn của cô lợn mặt đen còn thông minh hơn Địch Nhạc lúc này.

Đôi mắt Địch Nhạc khẽ run, lộ ra nét mặt không đồng ý.

Có chấn kinh, có thất vọng, có khiển trách đau tim cũng có, phảng phất nhìn thấy một tên đàn ông cặn bã tuyệt thế, còn là loại vì trốn tránh trách nhiệm không tiếc chính miệng phủ nhận mình không có.

Cậu ta thất vọng nói: "Ấu Lê, sao cậu lại như thế?"

Khi dễ cậu ta đơn thuần ngây thơ sao?

Mặc dù cậu ta say mê võ học, binh pháp, việc học, tu luyện, nhưng không phải đứa trẻ chưa hiểu sự đời, dù sao cũng xuất thân từ gia tộc lớn, một số cái coi như chưa thấy tận mắt cũng từng chính tai nghe.


Ví như lang quân nhà ai mười hai tuổi chim chuột với nha hoàn, nha hoàn muốn mượn bụng trèo lên, kết quả bị chủ mẫu dùng thủ đoạn như sấm rền xử lý.

Với loại người này Địch Nhạc có thể cách bao xa liền cách bấy nhiêu.

Nghe đồn luôn nói nha hoàn quyến rũ, nhưng đây chỉ là lời của nhà đó, chân tướng thế nào ai biết? Ai biết thật sự là nha hoàn cố ý quyến rũ muốn leo lên, hay là tên đó háo sắc lợi dụng thân phận cưỡng bức nha hoàn đi vào khuôn khổ? Một nha hoàn có thể phản kháng lang quân chủ nhân?

Chủ mẫu sẽ bỏ mặc thanh danh con trai, nói ra chân tướng?

Tất nhiên là đẩy hết thảy sai lầm lên người nha hoàn.

Địch Nhạc chẳng thể ngờ, bạn thân mình nhận định cũng sẽ có hành vi như thế, thật sự khiến cậu ta quá quá quá quá quá quá thất vọng! ! !

Thẩm Đường thấy Địch Nhạc cực kỳ giận dữ, xúc động muốn giải phẫu đổi não cho Địch Nhạc càng đậm hơn, cô hít sâu một hơi: "Được, coi như ta có thể làm được, vậy cậu không xem coi Lâm Phong mới mấy tuổi? Tám tuổi, muội ấy mới tám tuổi! Đầu óc cậu tỉnh táo chút đi!"


Lửa giận của Địch Nhạc bị cưỡng ép bóp tắt, im bặt dừng lại, biểu lộ trên mặt chững lại với vòng cung khôi hài: "... Ớ?"

Đúng vậy nhỉ, đúng là cậu ta quên điểm ấy.

Lâm tiểu nương tử vẫn còn nhỏ.

"Vậy vừa rồi hai người nói... Nói những cái đó là cái gì?"

Thẩm Đường không khách khí trực tiếp lườm nguýt.

Bởi vậy mới nói, nghe chân tường một là nghe xong hai là không nghe, nghe một nửa tự mình suy diễn một nửa ra đống ô trọc thế làm gì?

Thẩm Đường cảm giác bản thân mới là người nghẹn khuất nhất —— Không chỉ phải chính miệng thừa nhận mình "Không được", còn bị ép thêm nhãn hiệu "Đàn ông cặn bã".

Cô nói: "Không có gì."

Địch Nhạc thấy cô nói chuyện né tránh, không khỏi lộ ra ánh mắt hoài nghi, truy hỏi: "Thật không có gì? Không phải cậu nói láo thật?"

Ở thế đạo quỷ nhiều hơn người này, còn nhiều rất nhiều "Quỷ" đội lớp da "Người", thời điểm làm ác sẽ không quan tâm người bị hại mấy tuổi.


Tám tuổi rất nhỏ, nhưng một ít kẻ biếи ŧɦái cũng sẽ ra tay.

Thẩm Đường: "..."

Nhìn vẻ mặt cậu ta liền biết mình lại bị đổ oan, cô giơ ba ngón hướng lên trời, cao giọng: "Nếu là thật! Ta dám thề với trời, nếu mình làm chuyện không bằng cầm thú như thế, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết."

Địch Nhạc nửa tin nửa ngờ: "Vậy hai người vừa..."

Lúc này Lâm Phong cũng kịp phản ứng, thông qua cuộc đối thoại giữa Thẩm Đường và Địch Nhạc biết hình như Địch lang quân đã hiểu lầm đôi điều, khuôn mặt nhỏ gấp đến nỗi hơi đỏ lên, ấp úng giải thích: "Đây, đây là bởi vì nô gia ăn không quen đồ ăn trên núi, đã một lúc lâu không có..."

Địch Nhạc không hiểu nhìn Lâm Phong vừa thẹn vừa quẫn.

"Nếu Lâm tiểu nương tử có khó xử, cứ thoải mái nói!"

Lâm Phong gấp gáp giậm chân, nén xúc động muốn chui vào kẽ đất, nói thật nhanh: "Chuyện con gái nhà người ta, lang quân cần gì phải hỏi rõ ràng như vậy. Lang quân chưa từng sầu vì khó đi ngoài sao?"
Dứt lời, bước chân chạy mất khỏi nơi đây.

Nét mặt Địch Nhạc phảng phất giống như gặp sét đánh, Thẩm Đường thấy hơi ngạc nhiên, trên mặt vẫn bình tĩnh, tiến lên vỗ bờ vai cậu ta.

"Cái này, cái này cái này. . ." Địch Nhạc nhìn phương hướng Lâm Phong chạy xa, rồi nhìn Thẩm Đường, biểu lộ đừng hỏi vô tội mờ mịt bao nhiêu, "Chỉ là chuyện này?"

Thẩm Đường nhíu mày: "Không thì sao?"

"Vậy nói gì mà 'Thứ kỳ quái tiến vào'..." Lời đó thật sự quá có nghĩa khác, Địch Nhạc nói đến một nửa, cái cổ khuôn mặt đã đỏ thấu, không chỉ xấu hổ còn có lúng túng khó tả, "Cái này nói không thông!"

Thẩm Đường làm sao biết "Thứ kỳ quái" là cái gì, cô còn chưa kịp hỏi Lâm Phong chuyện gì xảy ra đấy, đã gặp màn tự biên tự diễn một hồi.

Cô nói: "Chắc là do văn khí, muội ấy là thiếu nữ khuê các, chưa từng tiếp xúc với văn khí cho nên mới gọi 'Thứ kỳ quái ' cũng không quái lạ... Ngày đó muội ấy chịu kinh hãi lớn, ta nghĩ văn khí có thể trấn an tinh thần, bèn truyền cho muội ấy một ít..."
Lời Thẩm Đường toàn là sơ hở.

Nhưng hôm đó xảy ra quá nhiều chi tiết, Địch Nhạc cũng không biết tường tận mọi chuyện, nhất thời để Thẩm Đường lừa gạt trót lọt.

Cậu ta còn có một chút nghi hoặc.

"Văn khí sẽ làm người ta đi ngoài không thuận sao?"

Thật sự là cậu ta chưa từng sầu vì việc này.

Thẩm Đường im lặng, lấy tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "... Chúng ta có thể nhảy qua cái vấn đề xấu hổ có mùi này không?"

Địch Nhạc: "..."

Biết được việc này là một sự hiểu lầm, cậu ta cũng không tiện hỏi thêm. Dù sao đi ngoài không thuận người trưởng thành nói còn cảm giác khó mở miệng, huống chi nữ quyến trong nội trạch.

Thẩm Đường lại hỏi: "Cậu tới tìm ta?"

Với nhân phẩm của Địch Nhạc chắc không làm được việc cố ý nghe chuyện chân tường đâu, giải thích duy nhất là cậu ta đến tìm người.
Chỉ là không trùng hợp, chỉ nghe một nửa góc tường nhà người ta.

Phương thức miêu tả của Lâm Phong, ai mà chẳng hiểu sai?

Nhảy qua chủ đề, Địch Nhạc cũng thở dài một hơi.

Cậu ta nói: "Chử tiên sinh gọi cậu đến sau bếp hỗ trợ..."

Có khoản tiền tài của Lâm gia, vốn liếng trong trại coi như phong phú, nhưng theo số người tăng nhiều, chi tiêu cũng sẽ tăng mạnh, ví như mấy chục người Cộng Thúc Võ dẫn dắt, lượng cơm ăn ngày ngày tăng trưởng, một ngày thao luyện xong, dừng lại có thể ăn canh mơ gặm bốn năm cái bánh nướng.

Trước khi hốt được khoản thuế ngân ấy, hết thảy có thể bớt thì bớt.

Thẩm - nhà cung ứng thực phẩm - Đường: "..."

"Bọn người Cộng Thúc tiên sinh trở về, còn mang về mấy con gà rừng thỏ rừng, trông rất mập..." Địch Nhạc nói nước bọt tăng tốc độ bài tiết.
Cậu ta cũng đã lâu chưa ăn thỏ nướng gà nướng.

Thẩm Đường hớn hở ra mặt: "Thật chứ? Chúng ta đi liền!"

Chuyện của Lâm Phong đành trì hoãn chút rồi bàn lại.

Trong mắt mọi người, có lẽ cô nàng là nữ tính đầu tiên có thể chứa đựng linh khí thiên địa, với tuổi tác hiện tại của cô bé, tương lai khai phá đan phủ, ngưng tụ văn tâm võ đảm cũng là việc nước chảy thành sông sự tình. Nhưng dù sao cũng là "Dị loại", đặc biệt là ở bối cảnh loạn thế chiến tranh liên tiếp xảy ra.

Mọi người luôn thích đem loại "Lệ riêng" ấy coi là điềm xấu.

Cũng dễ dàng bị lấy ra làm cái cớ.

May mà Lâm Phong cái khó ló cái khôn, miễn cưỡng ứng phó.

"Lang quân..."

Thẩm Đường đang tìm tòi làm sao một lần đọc ngôn linh biến ra cả giỏ bánh nướng, Lâm Phong không biết từ đâu chui ra.

Cô nhóc thấy Địch Nhạc không ở đây, nhẹ nhàng thở ra.
Tràng cảnh vừa rồi thật sự là quá xấu hổ khó xử.

Nếu gặp Địch Nhạc, sợ là cả người cô nàng sẽ thiếu tự nhiên mất.

Thẩm Đường bảo cô ngồi cùng: "Không sao đâu."

Lâm Phong cắn môi dưới: "Nhưng chuyện vừa rồi..."

"Đừng sợ." Ánh mắt Thẩm Đường nhu hòa như nước, bị đôi mắt này nhìn làm Lâm Phong hoang mang lo sợ có điểm tựa an tâm, "Trên đời này không có chuyện gì là không thể phát sinh, muội đừng vì thế mà thấp thỏm sợ hãi, mọi chuyện còn có ta ở đây."