Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 127




Editor: Đào Tử

Đội bảo hiểm nào~

___________________________________

 Có lẽ bị lời Kỳ Thiện ảnh hưởng, Thẩm Đường mơ hồ cảm giác mình bắt được chút gì —— Văn tâm võ đảm, có vẻ càng giống thiên phú đặc quyền của một số nhỏ người.

Nam tính có văn tâm võ đảm, bởi vì quân chủ là nam tính.

Chiếu theo logic này ——

Nếu đăng cơ là nữ tính, quyền lợi cũng sẽ nghiêng về phía nữ tính?

Thẩm Đường âm thầm lắc đầu, cô cảm thấy mạch suy nghĩ ấy không phù hợp với thế giới quan huyền huyễn lắm —— Dùng pháp thuật đánh bại pháp thuật, thế giới quan huyền huyễn phải dùng mạch suy nghĩ huyền huyễn đi phân tích thăm dò.

Mạch suy nghĩ huyền huyễn... Chà —— Nghĩ vậy, cô lại có một mạch suy nghĩ khác. Chẳng phải đều nói "Nam dương, nữ âm"?

Có phải là nguyên khí thiên địa cũng chia âm dương, vì nguyên nhân nào đó chỉ có dương không có âm hoặc là nguyên khí thiên địa thuộc tính âm không thể thuần hóa, cho nên những cô gái có thể cảm giác được nhưng không cách nào dung nạp, bởi vì thuộc tính hai bên không thích hợp?


Có trí tưởng tượng, liền triển khai tư duy.

Thẩm Đường mô phỏng thêm mấy giả thiết nữa. Đợi cô bước khỏi thế giới của mình, đoàn người đã có thể nhìn thấy thôn nhỏ ẩn sâu trong núi. Cách một quãng xa, lờ mờ nhìn thấy mấy bóng dáng vất vả bận rộn.

"Lang quân, cuối cùng Người cũng trở về rồi."

Lâm Phong chạy chậm tiến đến đón.

Gần đây cô nhóc đi theo Thẩm Đường chạy loạn khắp, lượng vận động không ít, một đoạn đường dài cũng không thở gấp chút nào.

Ánh mắt nhìn Thẩm Đường giống như là lại nhìn người đáng tin cậy.

Địch Nhạc thi lễ nói: "Chào Lâm tiểu nương tử."

Lâm Phong hoàn lễ: "Chào Địch lang quân."

Kỳ Thiện phụ trách thu xếp người vừa mua về thỏa đáng, nói hai câu liền bận rộn rời đi, Địch Nhạc để Thẩm Đường phụ trách chiêu đãi. Thẩm Đường mang cậu ta dắt hai con lợn mặt đen nhốt vào chuồng lợn —— Nói là chuồng lợn, thật ra không hẳn bẩn thối, còn có một đám lợn con.


Địch Nhạc nhìn thấy những thứ này bỗng kinh ngạc.

"Đây đều là Thẩm huynh nuôi?"

Thẩm Đường: "Ừm, nuôi lớn mời cậu ăn lợn nướng."

Địch Nhạc là người ngay thẳng, nói thẳng: "Thẩm huynh mời, đương nhiên tại hạ sẽ đúng hẹn. Chỉ là thịt lợn mùi tanh tưởi không dễ ăn, Thẩm huynh có thể nuôi dê, ta và a huynh du lịch qua một nước Tây Bắc, được một phương pháp khử mùi rất khá."

Thẩm Đường tỏ vẻ là cậu không có có lộc ăn.

"Bình thường dĩ nhiên lợn rất tanh hôi, nhưng ta nuôi thì khác. Tin ta đi, nếu cậu nếm thử một lần, tuyệt đối sẽ thích." Thẩm Đường khoe khoang bộ dáng thịt lợn, giống như người nuôi lợn chào hàng lợn nhà mình, "Chỗ ta cũng có tuyệt kỹ độc môn!"

Địch Nhạc hiếu kỳ hỏi: "Tuyệt kỹ gì?"

Thẩm Đường một tay nắm móng trước con lợn con, lộ bụng dưới mập phì của nó cho Địch Nhạc xem: "Thiến!"


Địch Nhạc: "... Thiến, thiến?"

Thẩm Đường giải thích nói: "Bởi vì lợn không thiến sẽ tiết ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố sinh dục, thứ đó ảnh hưởng mùi, hương vị tanh còn khó ăn. Chỉ cần cắt ngọn nguồn, hương vị sẽ rất tuyệt!"

Địch Nhạc: "..."

Mặc dù nghe không hiểu, nhưng Thẩm huynh nói rất rõ ràng mạch lạc còn cực kỳ tự tin, tất có đạo lý thâm ảo, cậu ta tin.

Nhưng cậu ta nhanh chóng biết mình tin quá sớm.

"Tiếu Phương, cậu tới đúng lúc lắm! Những con lợn con này ta đã nuôi rất nhiều ngày, cam đoan bọn chúng có thể thích ứng hoàn cảnh, lượng vận động cũng đủ... Hay ngày mai liền sắp xếp giải phẫu? Cậu là nam, hiểu rõ hơn ta nhiều, chúng ta cùng thiến cho chúng thấy sao?"

Khóe miệng Địch Nhạc hơi co rút: "... Không thể đâu."

Cái gì mà cậu ta là nam hiểu rõ hơn Thẩm huynh nhiều? Địch Nhạc hơi quẫn bách nghĩ, chẳng phải bản thân Thẩm huynh cũng là nam sao?
Muốn hiểu rõ, bản thân tự nghiên cứu một chút chẳng phải được rồi?

Địch Nhạc sợ bị Thẩm Đường lôi kéo nghiên cứu làm sao thiến cho lợn, vừa bắt gặp Cộng Thúc Võ mang theo mấy chục người trở về, vội vàng giương cờ xí dùng võ luận bàn chạy mất. Thẩm Đường muốn giữ đồng bọn nhỏ lại, tay áo bị ghì nhẹ.

Cô cúi đầu, thì ra là Lâm Phong trầm mặc thật lâu.

"Sao vậy?"

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Phong chần chờ muốn nói lại thôi.

Thẩm Đường thầm nghĩ, chẳng lẽ bị khi dễ?

Lâm Phong ngắm nhìn bốn phía, cô bé chần chờ, sợ hãi xích lại gần tai Thẩm Đường, nói nhỏ: "Lang quân đi với nô gia..."

Thẩm Đường: "... ? ? ?"

Việc gì mà phải thần bí thế?

Đại khái bị Lâm Phong ảnh hưởng, Thẩm Đường cũng như trộm nhìn quanh hai bên, nhỏ giọng thì thầm: "Chỗ này rất an toàn, muội nói đi."
Lâm Phong cũng dùng âm lượng như muỗi trả lời.

"Lang quân... Nô gia..."

Hai người chụm đầu ngồi xổm một góc nhà rách nát.

Thẩm Đường chăm chú nhìn chằm chằm miệng Lâm Phong, kiên nhẫn đợi cô nàng nói ra uất ức gặp phải, ai ngờ lời Lâm Phong đến trước đầu môi lại chần chờ. Muốn nói nhưng thôi, dừng lại muốn nói, thấy Thẩm Đường càng ngứa lòng hiếu kỳ, hận không thể thay cô nàng nói.

"Muội nói đi, ôi, gấp chết người..."

Lâm Phong khổ sở vạn phần, cuối cùng vẫn quyết định chắc chắn.

Cô nàng nói: "Lang quân, Người nhìn này."

Nói rồi mở lòng bàn tay nhỏ trắng nõn ra.

Thẩm Đường nhìn hồi lâu, không hiểu ý nói: "Nhìn chỉ tay của muội?"

Cô không biết xem tướng mạo tướng tay đâu.

Lâm Phong cắn môi dưới, khó xử đỏ mặt, cả người xích lại gần Thẩm Đường thêm, đưa lên tay: "Không phải, lang quân nhìn lại đi."
Thẩm Đường: "..."

Chẳng lẽ thế giới này lại thêm thiết lập kỳ quái? Ví như bộ áo mới của Hoàng đế? Lòng bàn tay Lâm Phong có thứ gì đó?

Nhưng nhìn nét mặt Lâm Phong, hiển nhiên không phải đang nói đùa.

Cô chăm chú tập trung tinh thần, xích lại gần nhìn kỹ.

Lâm Phong điều chỉnh tay nhỏ một chút.

"Nhìn từ đây..."

Thẩm Đường híp mắt.

Cho đến cô cảm giác con mắt có dấu hiệu co rút, Lâm Phong cũng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi nóng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, rốt cuộc nhìn thấy trên lòng bàn tay nổi lên một sợi vô cùng vô cùng vô cùng... nhỏ bé, mơ hồ lộ ra một chút hồng nhạt.

À, là khí mà.

Thẩm Đường niết mi tâm xoa dịu cơn ê ẩm.

Khá lắm, nhìn khí thôi, suýt nữa nhìn đến váng đầu lòi mắt.

Xỉa xói đến một nửa, cô bỗng nhiên ý thức được mình nhìn thấy cái gì, hai tay nắm tay của Lâm Phong, xích lại gần nhìn chăm chú sợi khí vô cùng nhỏ bé yếu ớt ấy, giống như nến tàn trong gió tùy thời có thể dập tắt biến mất, nhưng quả thật tồn tại.
"Đây, đây là..."

Thẩm Đường xém cắn đầu lưỡi mình.

Trái lại Lâm Phong rất bình tĩnh, hay có thể nói cô nàng đã qua giai đoạn chấn kinh sợ hãi, cô nhóc nói: "Linh khí thiên địa."

Cô nhóc nắm tay Thẩm Đường đặt ở vị trí đan phủ, tựa như nằm mơ thì thào: "Lang quân, chỗ này... Lại có."

Thẩm Đường: "..."

Lâm Phong cúi đầu, hơi luống cuống: "Buổi sáng tỉnh lại, nô gia liền cảm giác thân thể không thích hợp, không —— Nói đúng ra là đêm hôm đó ở cùng lang quân, sau khi thứ kỳ quái ấy tiến vào thân thể nô gia, cũng đã hơi khác lúc trước. Ban ngày mệt mỏi bủn rủn, luôn cảm thấy ngủ không đủ..."

Thẩm Đường: "..."

Lâm Phong tiếp tục nói: "Hôm nay phát hiện lại có... Nhưng tại sao có thể có chứ, dù sao nô gia là..."

Loảng xoảng!

Tiếng vang dội từ ngoài truyền tới.

Thẩm Đường và Lâm Phong tựa như động vật nhỏ bị làm kinh hoảng, đồng loạt nhìn về phía Địch Nhạc biểu lộ kinh hãi mang vài phần hoảng hốt, trong hoảng hốt mang vài phần như bị sét đánh, như bị sét đánh mang vài phần hồn bay phách lạc. Trong phòng ngoài phòng, ba người như pho tượng cương cứng.
Rốt cuộc, Thẩm Đường không chịu được trước.

Bịch, từ tư thế ngồi xổm cải thành nửa quỳ.

"Không sao, ngồi xổm quá lâu, chân tê..."

Cô vịn tường chậm chạp đứng dậy, từ chối nhã nhặn ý muốn đỡ của Lâm Phong.

Địch Nhạc nhìn Thẩm Đường rồi nhìn Lâm Phong.

Rốt cuộc miệng mấp máy mấy cái.

Biểu lộ giống như mộng du: "Thẩm huynh, chúc, chúc mừng?"

Nên nói vậy nhỉ?

Nhưng cậu ta còn chưa thoát độc thân tìm được nương tử hợp tâm ý, Thẩm huynh nhỏ hơn cậu mấy tuổi đã sắp làm phụ thân rồi ư?

Thẩm Đường: "..."

╯︵┻━┻