Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 122




Editor: Đào Tử

_________________________

 Theo sự nhượng bộ của người đàn ông, không khí hiện trường dần nới lỏng.

Địch Nhạc ôm quyền: "Xin hỏi tục danh tráng sĩ?"

Người đàn ông nhếch miệng, trong lòng không thích vẻ nho nhã làm dáng của Địch Nhạc, quay người trở lại chiếu rơm nát ven đường, đặt mông ngồi xuống. Nhưng hắn thực sự quá cao, dù là ngồi cũng thật cao lớn, bả vai còn cao hơn đầu "Thương phẩm" ngồi cạnh.

Địch Nhạc tốt tính, bị người ta phớt lờ khinh mạn cũng không thấy chút tức giận, lộ ra nụ cười không chút bận tâm. Vừa tiến lên trước, người đàn ông nằm xuống đưa lưng về phía cậu ta: "Thân thủ tráng sĩ tốt, thể trạng tốt, tại hạ mong được kết thân với tráng sĩ, làm bằng hữu."

Người đàn ông nghe vậy cười nhạo một tiếng, trực tiếp nhắm mắt lại.


Ăn canh phũ triệt để, dù là người rộng rãi như Địch Nhạc cũng không khỏi lúng túng hai gò má đỏ lên, vô thức ủy khuất hạ khóe miệng.

Tự mình hoài nghi, cậu ta khiến người ta khó chịu đến vậy?

Địch Nhạc phảng phất như quả bóng da xì hơi, lông mày cụp, miệng hơi bĩu, dáng vẻ tựa gặp đả kích. Bóng lưng người đàn ông giống như pho tượng, không hề nhúc nhích, chẳng bao lâu đã nghe được tiếng ngáy toát ra dần dần —— Ở hoàn cảnh ồn ào thế này cũng có thể ngủ được?

Địch Nhạc kết bạn không thành, đành ủ rũ đứng dậy.

Kết quả suýt đụng vào Thẩm Đường chẳng biết từ bao giờ lại gần, cậu ta quan tâm một câu: "Thẩm huynh, vừa rồi cậu có ngã không?"

Thẩm Đường: "Ngã chứ, trở về lập tức nấu con lợn đó!"

Địch Nhạc lại cảm thấy hơi đáng tiếc.

"Con lợn đó rất có linh tính, làm thịt thì đáng tiếc."


Lợn rừng còn có thể bắt thêm, nhưng lợn rừng thông minh biết xem xét thời thế như vậy khó tìm. Xét thấy mình đánh không lại tráng hán, cũng không ham chiến, lập tức sợ hì hục chạy về tìm Thẩm huynh cáo trạng.

Cơ trí giống như thành tinh.

Thẩm Đường nghiến răng nghiến lợi: "Ai bảo nó đâm ta!"

Bắp chân đau, cái mông đau, cô không nén nổi cơn uất ức này!

Trong lòng Địch Nhạc biết lúc này Thẩm Đường mạnh miệng, trở về chưa chắc sẽ làm gì con lợn đó, nhưng vì cho Thẩm huynh một bậc thang, cậu ta vẫn tận chức tận trách nói tốt thay lợn mặt đen.

Ví như gϊếŧ lợn mặt đen, hôm khác chăn lợn cưỡi gì đây?

Ví như giữ con lợn đó lại, Thẩm huynh còn có thể tìm ít việc vui.

Đau đớn ở mông chậm rãi biến mất, cơn giận của Thẩm Đường cũng tiêu tan hơn phân nửa, nhưng nghĩ đến con lợn này đánh lén mình, cô vẫn còn chút giận chưa nguôi hẳn, đá thêm hai cái mới bỏ qua. Dường như lợn mặt đen cũng biết "Đuối lý", tỏ vẻ oan uổng kêu thảm thiết hai tiếng.


Thẩm Đường: "... Đệt, mi còn biết tỏ vẻ oan ức?"

Địch Nhạc nghe vậy, bỗng trợn tròn mắt, ho khan hai tiếng nhắc nhở Thẩm Đường chú ý ngôn từ bên ngoài —— Tiểu lang quân trắng trẻo tuấn dật phiêu nhiên mở miệng ra đã nói lời thô bỉ, không nhã nhặn lắm.

Thẩm Đường nghẹn lại, nhịn lời ân cần thăm hỏi, tức giận trừng lợn mặt đen, vung nắm tay hai lần uy hiếp: "Chờ đó! Chốc nữa tìm mi tính sổ!"

Thù với lợn mặt đen có thể đè xuống không nhắc tới, trở về giày vò thế nào cũng được, nhưng "Thù" người đàn ông đẩy mình ra không thể không báo, Thẩm Đường cực kỳ hẹp hòi. Cô không học theo Địch Nhạc muốn chuyện trò với người đàn ông, đi thẳng tới trước mặt tiểu thương xem trò vui gần đó.

Cô chỉ vào người đàn ông nói: "Hắn bao nhiêu?"

Người đàn ông dùng rơm rạ buộc tóc, ăn mặc cùng loại với mấy "Thương phẩm" xung quanh, nhìn là biết hàng bị bán. Nếu như vậy, vì sao Thẩm Đường không thể mua hắn? Với thể trạng tố chất này, so sánh cùng những người khác trong trại quả thật tốt hơn nhiều.
Mua được ném cho Cộng Thúc Võ, chắc hắn sẽ rất vui vẻ.

Chẳng qua không biết một tráng hán trưởng thành tay chân kiện toàn, sức lực vô cùng lớn, tại sao lại lưu lạc tới tình trạng cắm bảng giá trên đầu?

Bởi vì Địch Nhạc vừa nãy đã phải xám mặt, Thẩm Đường cũng không muốn hỏi ý kiến của hắn có nguyện ý bị cô mua về hay không, trực tiếp hỏi ông chủ hắn là được.

Tiểu thương bị đặt câu hỏi kinh ngạc giật mình.

Ấp úng nói: "Ngươi muốn... Mua hắn?"

Nghe nói thế người đàn ông ngồi bật dậy ngay, ánh mắt giống như cái đinh hung hăng đâm trên người Thẩm Đường, đáy mắt đen láy phun trào một cỗ hung tàn người bình thường không có!

Thẩm Đường chống nạnh nói: "Đúng, mua hắn!"

Địch Nhạc ngăn cản: "Thẩm huynh, vậy không tốt lắm đâu."

Cậu ta nhìn ra được người đàn ông không có võ đảm, nhưng dùng thân phận người bình thường có được dạng thể trạng sức lực thế này, khá là ghê gớm. Nếu được chỉ điểm chính xác, luyện khí tôi thể, ngưng tụ võ đảm, chắc hẳn tiến độ tiến triển cực nhanh.
Dạng người này cần mời chào chứ không phải mua bán.

Thẩm Đường: "Không tốt chỗ nào? Ta ăn chùa của hắn sao?"

Đừng nhìn cô luôn nói mình rất nghèo, nhưng túi vẫn có chút bạc vụn. Một phần là bản thân tích lũy, một phần là Nguyên Lương và Vô Hối cho, để cô đi ra ngoài mua thứ mình muốn.

Địch Nhạc: "..."

Trọng điểm là cái này sao?

Sắc mặt người đàn ông biến đổi, cắn răng nói: "... Không bán!"

Thẩm Đường lại nói: "Bán hay không phải xem chủ của ngươi."

Người đàn ông hướng ánh mắt về tiểu thương nọ, tiểu thương chần chờ hai hơi, bấy giờ mới xác nhận với Thẩm Đường xác nhận: "Tiểu nương tử muốn mua hắn thật?"

Nói xong, vài người gần đó lộ biểu lộ vi diệu.

Nhìn Thẩm Đường một lát, rồi nhìn người đàn ông kia một lát.

Thẩm Đường nói: "Ta mua chứ."

Cắt ngang lời nhắc nhở tiểu thương "Là lang quân không phải nương tử" của Địch Nhạc, nếu Thẩm huynh không ngại bị hiểu lầm là nữ, cậu ta không xen vào nữa, thế là chấp nhận điểm ấy. Người đàn ông thì chú ý tới chữ ký văn tâm trong suốt khó phát hiện bên hông Thẩm Đường.
Hắn không khỏi im lặng, âm thầm siết chặt nắm đấm.

Tiểu thương nói tiếp: "Mua thật à?"

Thẩm Đường không kiên nhẫn: "Bán hay không bán, nói một câu thôi! Sao ông hỏi dai thế, sợ ta không trả tiền nổi?"

Tên tiểu thương nọ trông lấm lét thậm thụt, chỉ nhìn mặt đã cảm giác một cỗ hèn mọn đập vào mặt, nhưng ánh mắt vẫn tính trong suốt. Thẩm Đường thiếu kiên nhẫn, hắn không chỉ không giận, ngược lại lộ nét mặt vi diệu giống những người khác. Xích lại gần, ra vẻ thần bí nói: "Mở sạp làm ăn, làm gì có chuyện không bán? Nhưng tiểu nương tử nè, tên đó không dễ hàng phục, mua về dùng nhớ cẩn thận."

Thẩm Đường nhíu mày hỏi: "Hắn có quá khứ gì?"

Tiểu thương trả lời: "Từng gϊếŧ người."

Thẩm Đường không quan tâm: "Ta cũng từng gϊếŧ."

Tiểu thương nghẹn họng, liền biết Thẩm Đường không hiểu nhắc nhở của hắn, không khỏi uyển chuyển nói: "Người chết đó, nàng chết trên giường."
Thẩm Đường nhất thời không hiểu ra sao.

Cao giọng hỏi: "Chết trên giường? Hắn đánh chết nương tử nhà mình ư?"

Thẩm Đường xem thường đàn ông bạo lực gia đình, còn là bạo lực gia đình đánh chết vợ, mua về lãng vãng trước mặt làm mình ngứa mắt. Nhất thời đánh trống lui quân —— Mặc dù trại thiếu người, nhưng không có thiếu đến nỗi phải vơ đại hết, cô thà rằng thiếu chứ không ẩu.

Tiểu thương lại nghẹn lời.

Gương mặt người đàn ông cũng càng đen thêm.

"Không phải đâu, tên quỷ nghèo như hắn đi đâu tìm người? Có cô nào nguyện ý đi theo hắn thật, hắn sẽ đánh người ư?" Câu trả lời của tiểu thương khiến Thẩm Đường ngoài ý muốn. Nghe lời này, ấn tượng của tiểu thương đối với người đàn ông vẫn rất tốt, nói gần nói xa rất có ý bảo hộ.

Thẩm Đường bèn hỏi: "Vậy thì vì cái gì?"
Trước câu hỏi này, tiểu thương nghẹn lần ba.

Quần chúng khác không nhịn được dăm ba câu nói ra hết.

Quả thực là đại hội đàn ông nhiều chuyện cỡ lớn!

Thẩm Đường nén cơn đau đầu nghe xong mới biết được chuyện gì xảy ra.