Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 121




Editor: Đào Tử

____________________________

 "A —— "

Đám người lập tức phát ra từng tiếng kêu kinh hãi, nhát gan thì trực tiếp nhắm mắt lại, sợ nhìn thấy thảm trạng lợn rừng đụng bay giẫm người ra máu, nhưng cũng có người thấy cảnh này hưng phấn đứng dậy, hướng về phía tráng hán kêu to: "Ly Lực, xử gọn nó!"

"Ly Lực, lên đi!"

"Gϊếŧ nó, gϊếŧ nó!"

Vẻ mặt người đàn ông cao tráng vừa kiên nghị vừa chuyên chú, cơ quai hàm thít chặt, toàn thân tiến vào trạng thái phòng bị, trong ánh mắt hắn chỉ có con lợn mặt đen hung hãn xông tới, đám người kinh hãi thét lên ồn ào, đều bị hắn che đậy phớt lờ.

Theo đó một tiếng "Phịch" rợn người truyền ra. Đám người trơ mắt nhìn con lợn mặt đen thể tráng thân phì mặt hung hãn không có bất kỳ giảm xóc, thẳng tắp va vào người đàn ông. Kết quả —— Đụng bay hay giẫm đạp trong dự liệu không phát sinh.


Trong khoảnh khắc hai bên đụng nhau, người đàn ông cao tráng dùng đôi tay dường như còn lớn hơn quạt hương bồ, nhanh như chớp bắt chặt chân trước lợn mặt đen, vững như kìm sắt. Lực va đập mạnh như vậy, hắn cũng chỉ là lùi nửa bước nhỏ!

Mặt người đàn ông không đổi sắc, lợn mặt đen lại cảm thấy nguy hiểm trí mạng mãnh liệt, trong cổ phát ra tiếng gào thét thảm liệt, thân thể cuồng xoay loạn, dùng sức vung loạn cẳng chân, muốn dùng phương thức này tránh thoát trói buộc. Vung lấy vung để phát hiện chân sau với không tới mặt đất.

Lại bị hai tay người đàn ông nhấc lên.

Đám người thấy cảnh này, theo đó phát ra tiếng khen, tiếng huýt sáo. Người đàn ông cao tráng dưới những âm thanh ủng hộ cổ vũ này, hai tay dùng sức ném con lợn rừng to béo hơn hai trăm cân ra bên ngoài. Lợn rừng ngã trên mặt đất cách đó một mét, kêu rên.


Kỳ quái là nó lại không nổi giận đùng đùng quay trở về chống trả.

Người đàn ông cao tráng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón đợt va chạm tiếp theo của con lợn rừng, ai ngờ lợn rừng đau đớn bò dậy từ dưới đất, móng sau béo ngắn vừa dùng lực, "Lợn" không ngừng vó chạy về phía Thẩm Đường. Nhanh như chớp chui về phía sau cô, gần sát vị trí của Địch Nhạc.

Trong miệng còn phát ra tiếng é é vô cùng đáng thương, rất giống nhóc đáng thương ở bên ngoài bị khi dễ, về nhà tìm phụ huynh cáo trạng.

Thẩm Đường: "... ? ? ?"

Địch Nhạc: "... ? ? ?"

Đám người: "... ..."

Người đàn ông cao tráng: "... ..."

Địch Nhạc ngồi trên lưng lợn, lập tức không nhịn nổi nữa phì cười ra tiếng, lớn giọng trêu chọc nói: "Thẩm huynh ơi Thẩm huynh, con lợn mặt đen này của cậu có linh tính ghê, bị ức hiếp còn biết chạy về tìm kiếm che chở... Chỉ là chắc nó quên, lúc trước mới đâm cậu."


Thẩm Đường cũng sạm mặt lại.

Che cái mông bị đâm ngã đau, hung dữ trừng mắt lợn mặt đen trốn sau lưng, tức giận đến gương mặt xinh đẹp đầy vẻ ửng đỏ. Nhấc chân đá con lợn rừng, cắn răng nói: "Người xưa có câu 'Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng', không ngờ con lợn nhà mi cũng biết. Biết còn đâm ta, đắc tội ta?"

Một cú đá của Thẩm Đường không dùng sức gì.

Nhưng con lợn rừng lại cực kỳ thông minh, bị đá nó lập tức ngã lui, miệng phát ra tiếng kêu thê thảm đáng thương. Inh ỏi đến mức Thẩm Đường còn tưởng rằng mình gây tội ác tày trời ngược đãi động vật nhỏ đấy!

Cô vuốt vuốt cái mông bị ngã đau, đau đến nhe răng trợn mắt, nội tâm hùng hổ —— Cmn rốt cuộc là ai mới là người bị ngược đãi chứ?

Cái mông bị đau âm ỉ, cũng không biết có làm bị thương đuôi xương cụt không. Nghĩ tới đây, trong lòng cô càng không thoải mái, ước gì có thể xách con lợn này về ngay! Tắm xong rồi gϊếŧ, thêm hành gừng tỏi, xem như tôn trọng và thể diện sau cùng cho đời lợn nhà nó!
Cô đang không thoải mái, đột nhiên phát hiện ánh nắng đỉnh đầu bị cái bóng người đàn ông cao tráng ngăn trở. Người đàn ông kia chẳng biết từ khi nào nhích lại gần, tới gần cô mới phát hiện người đàn ông cao hơn mình ước đoán một chút. Cộng Thúc Võ gần hai mét, mà người này tuyệt đối vượt quá hai mét!

Thẩm - ngửa đầu nói chuyện với người - Đường: "... Ngươi tính làm gì?"

Người đàn ông cao tráng mở miệng, lời ít ý nhiều: "Bắt lợn!"

Thẩm Đường nói: "Con lợn này là của ta."

Mặc dù nó đâm mình, làm mông cô bị thương, nhưng sinh là lợn của cô, chết là thịt lợn trong chén của cô, há có thể bị người khác bắt đi!

Người đàn ông cao tráng cúi đầu nhìn Thẩm Đường thấp bé trước người, gầy gò yếu ớt nhã nhặn, trông quá nữ tướng, ba người như cô cùng lên cũng không giữ được hắn, thậm chí hắn có thể tay không trói hai tay người lại còn dư xài.
Nhưng một người như vậy lại chặn hắn.

"Ngươi nói là lợn của ngươi? Có chứng cứ?"

Thẩm Đường buồn cười nói: "Cái này còn cần chứng cứ?"

Người đàn ông cao tráng ngang ngược vô lý, đưa tay hất Thẩm Đường ngăn hắn ra, nói ngang như cua: "Tất nhiên cần chứng cứ, không đưa ra chứng cứ được, vậy đây chính là một con lợn rừng vô chủ, ta bắt được thì là của ta! Con lợn rừng đó suýt tông người!"

Lui lại hai bước đứng vững - Thẩm Đường: "..."

Chậc chậc chậc, khá lắm.

Hóa ra thèm thân thể con lợn này, không chỉ một mình cô.

Vì để bản thân trông càng có khí thế hơn, Thẩm Đường buông cái tay xoa mông xuống, cố gắng thu vẻ mặt đau khổ, một tay bóp chặt tay người đàn ông vươn tới con lợn. So với bàn tay rám đen của người đàn ông, tay Thẩm Đường quá non mịn trắng nõn.
Cổ tay của cô còn không rộng bằng nửa người ta, thế nhưng một cái tay như thế, bất ngờ làm tay người đàn ông không nhúc nhích được, không tiến thêm một phân.

Thẩm Đường cười hờ: "Vị tráng sĩ đây, không coi chừng nó, đích thật là vấn đề của ta. Nhưng đây thật là một con lợn có chủ. Có một việc, ngươi phải biết —— Còn sống, nó là lợn của ta!"

Thẩm Đường nói ra từng chữ, bá đạo cho thấy quyền sở hữu.

"Chết, nó cũng phải là thịt lợn trong chén ta!"

Khóe miệng người đàn ông cao tráng hơi giật, ngầm dùng sức muốn vung Thẩm Đường ra, ai ngờ đối phương giống như cắm rễ trên mặt đất. Tay trông nhỏ yếu tay phát ra một lực chính diện chống đối với hắn, Thẩm Đường lại không nhúc nhích tí nào, làm hắn giật nảy cả mình.

"Ngươi thả tay hay không?" Người đàn ông hỏi.
Thẩm Đường nói: "Không buông tay!"

"Buông tay!"

"Thịt lợn của ta không cho ngươi động!"

Địch Nhạc phì cười ra tiếng, hắn vừa cười một tiếng, bầu không khí nghiêm túc nặng nề trước kia lập tức bị phá vỡ, bấy giờ người đàn ông mới chú ý tới Địch Nhạc cưỡi một con lợn mặt đen khác. So với Thẩm Đường nữ tướng nhã nhặn, Địch Nhạc nhìn giống công tử phú gia.

Địch Nhạc cười nhảy khỏi lợn lưng, tiến lên ôm quyền với người đàn ông cao tráng, cặp mắt đào hoa thoáng điểm ý cười: "Mong vị tráng sĩ nể mặt một chút, bọn ta nguyện ý đền bù kinh hãi tráng sĩ đã chịu, nhưng con lợn mặt đen này là 'Thú cưng' của Thẩm huynh, sẽ không chịu nhượng bộ đâu."

Theo động tác của Địch Nhạc, hổ phù võ đảm bên hông cậu ta va chạm với phối sức nhỏ khác, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Người đàn ông cao tráng nghe động tĩnh này vô thức quét qua bên hông cậu ta, dựa vào thị lực vô cùng tốt, miễn cưỡng chú ý tới hổ phù màu mực kia.
Võ giả có võ đảm!

Tuy người đàn ông là người bình thường, nhưng hắn từng làm công trong một gia đình lớn, cũng biết thứ này —— Người bên hông treo thứ này, người bình thường tuyệt đối không thể trêu chọc. Nhưng người đàn ông cao tráng cũng không e ngại nhiều lắm. Thuần túy là bởi vì hắn đã từng tay không đánh chết hai tên là Tam đẳng trâm kiêu. Ha, võ giả võ đảm cùng lắm chỉ như thế, cũng không thần như người ngoài đồn.

Hắn híp híp mắt, hừ một tiếng.

Không tình nguyện buông lỏng tay ra.