Chương 8 : Đỉnh thiên mỹ vị
Cảnh Mục đưa tay chạm kim cầu. A, kim cầu này trông một vẻ thiết kim cứng rắn, không ngờ mềm như vậy. Từ quả cầu truyền tới xúc cảm mềm mát dễ chịu. Ân. Bóp rất sướng tay.
Thế giới hỗn độn đen tối chợt loé một tia sáng nhỏ, rồi xung quanh bừng sáng, hắn lúc này mới mở mắt nhìn rõ, trước mặt nào còn kim cầu, hắn đang nằm trên giường, trong một căn phòng một vẻ vừa lạ vừa quen.
Tay Cảnh Mục đang đặt trên ngực Viên Cẩn Nhan ngồi cạnh giường, hắn thân trên không mặc áo, nàng đang đỏ mặt đối mặt hắn thân trần bó thuốc cho hắn, đắp lá thuốc vào các v·ết t·hương. Bất quá, nàng thời điểm này đang ngây người. Bốn mắt nhìn đối phương chăm chăm... Rồi nhìn xuống địa phương tay hắn đang nắm.
"A!".
Một tiếng la hoảng sợ lớn vang lên. Chỉ thấy Cảnh Mục không kịp nói lời gì, nằm ngốc trên giường. Viên Cẩn Nhan tay che mặt chạy ra khỏi phòng từ khi nào.
Cảnh Mục chỉ có thể cười khổ, bất quá thật mềm a. Hắn không kìm nổi xúc động, đưa tay lên mũi, thật thơm. Dường như hương thơm tiên khí. Đồng dạng có hương dịu nhẹ như hoa lan, quyến rũ như mai, cũng có phần e thẹn của hoa cúc. Không nhịn được mà linh hồn run rẩy a.
Hắn thực không cố ý, một lúc sau không biết phải đối mặt cùng nàng bằng cách nào. Thật ngại a. Bất quá... công tử đối nha hoàn vậy cũng không phải phạm võ đức gì lớn nha. Nhưng người ta vẫn là nữ tử...
Cảnh Mục lúc này mới quan sát xung quanh thật kỹ. Trong ký ức, nơi đây là phòng của hắn. Thực nói là phòng, có phần miễn cưỡng. Thời điểm thúc hắn xuống hoàng tuyền, gia sản Cảnh gia bán hết, hắn đã chuyển tới sống tại một căn nhà nhỏ, chất lượng kém tại Bắc thành. Từ lúc hắn còn là một hài tử, thúc hắn cùng hắn đã ở nơi này, Nguyệt Khung Thành.
Căn nhà này rất nhỏ, giữa nhà có một vách ngăn, tạo thành sảnh ngoài cùng gian trong. Phía ngoài chỉ có một bàn trà, phía trong chỉ có một chiếc giường, cùng một số vật dụng dùng thường ngày không đáng giá. Trong nhà bạc đã hết, từ lâu hắn đã đ·ánh b·ạc thua hết.
Thời điểm hắn đang miên man hồn du ngoại vật, Viên Cẩn Nhan đi vào. Trên tay mang theo một bát cháo nóng b·ốc k·hói thật thơm. Nàng vẻ mặt tự nhiên, bất quá vẫn còn một tia thẹn thùng, cố hành sự như không có gì để xoá tan bầu không khí xấu hổ, lên tiếng :
"Công tử, nếm thử cháo vịt này, ta vừa nấu xong, còn rất nóng".
Cảnh Mục đương nhiên không vạch trần, hắn ngạc nhiên :
"Vịt ở đâu có?".
Thời điểm Viên Cẩn Nhan đến làm nha hoàn, hai người đều sống bằng... ngân lượng của nàng. Ngân lượng nàng có không nhiều. Đến ngày nay không sai biệt lắm đã tiêu hết, chỉ còn ít gạo cùng lương khô, giờ sao lại có vịt.
Đúng lúc này, ngoài nha vang lên tiếng cãi gay gắt :
"Lão Tam, có phải ngươi trộm vịt của ta"
"Ngươi nói cái gì, ta là hạng người nào, cớ gì phải làm việc phường trộm c·ướp, có thể có hồ ly nào trộm chăng?"
"Nói hàm hồ, trong thành làm gì có hồ ly"
"Phải chăng là chó nhà nào đói? Ngươi đến nhà Hoàng thúc xem thử, lão có nuôi một đầu chó"
...
Cảnh Mục nghe được hiểu ra, nhìn Viên Cẩn Nhan gật gật đầu : "Thực không có đầu hồ ly nào".
Viên Cẩn Nhan mặt đỏ bừng : "Ta chỉ là bất đắc dĩ..."
Nàng chưa nói hết, Cảnh Mục đã nghiêm nghị ngắt lời : "Việc ngươi làm thực sai lầm".
Viên Cẩn Nhan bĩu môi bất mãn, oán khí soạt soạt tăng lên, ta trộm vịt không phải vì ngươi a, còn nói lời trách cứ, nam nhân đúng là không có kẻ nào tốt, vong ân phụ nghĩa...
Bất quá, lời tiếp của Cảnh Mục khiến nàng trợn tròn mắt : "Thực đã trộm, nên trộm thêm hai, ba con. Ngày nay ăn hết, chẳng lẽ những ngày sau lại cần trộm tiếp? Không biết suy tính xa".
Công tử thật... vô sỉ. Lời trước ngỡ hắn sắp trách mắng nàng, lời sau lại rất... đ·ồi b·ại. Viên Cẩn Nhan hiểu hắn nói vậy có ý tiêu trừ nàng xấu hổ, vẻ bất mãn trên mặt liền biến mất, mỉm cười :"Nhà người ta chỉ có hai đầu vịt, ta không nỡ trộm hết a".
Viên Cẩn Nhan cười khiến Cảnh Mục ngây người. Cùng dung mạo thiên kiều, vẻ mặt ban đầu bất mãn, lúc cười dường như tuyết tan dưới ánh thái dương, khiến bất cứ ai cũng mềm lòng, gục ngã.
Mỹ nữ đạo tặc?
Hắn trong đầu tưởng tượng, một thiếu nữ nhan sắc tuyệt thế đang vụng về đuổi bắt trộm vịt, thật là cảnh đẹp ý vui a.
Viên Cẩn Nhan thấy Cảnh Mục ngây ngốc nhìn mình, ngượng ngùng nhỏ giọng : "Công tử, ngươi mau ăn cháo a".
"Cẩn Nhan, sự tình vừa mới là ta vô tình, thực lúc ta hôn mê...". Cảnh Mục giật mình hồi tâm, lên tiếng giải thích, lo lắng nàng còn giữ tâm hiểu lầm.
"Ta hiểu công tử không cố ý, thời điểm ta đến đây làm nha hoàn, công tử đã thề không lỗ mãng x·âm p·hạm ta, thời gian sau chưa từng vi phạm lời thề, nên ta tin tưởng ngươi". Viên Cẩn Nhan bộ dạng không chút để tâm.
A, dễ tha thứ vậy? Cô nương này thật tốt.
Bất quá Cảnh Mục nhanh há hốc, còn có chuyện này? Hắn nhớ lại, thời điểm trước hắn lâm cảnh khó, người hầu, nha hoàn trong nhà bỏ đi hết. Lúc đấy hắn một người không bằng hữu, Viên Cẩn Nhan đến dường như đưa than sưởi ấm mùa đông, trong lúc cảm động hắn đã đưa ra lời thề này.
Cảnh Mục nhịn không được lầu bầu : "Thực sai lầm. Sai lầm. Sai lầm" "Cảnh Mục" huynh đệ, ta không biết nên khen ngươi quân tử hay ngốc đây.
Viên Cẩn Nhan nghe được ngạc nhiên: "Cái gì sai lầm?".
"Không có! Không có gì!". Cảnh Mục có ý cầu sinh rất mãnh liệt, hắn không ngốc mà nói ra những lời kia.
Cảnh Mục liền thử một ngụm cháo, vị đạo rất...
Viên Cẩn Nhan thấy Cảnh Mục thần sắc cứng lại, hồi hộp hỏi : "Vị thế nào, a, sao sắc mặt công tử lại xanh vậy?".
Cảnh Mục cười cười : "Không có chuyện gì, rất tuyệt a, thực là mỹ vị đỉnh thiên nhân gian, chẳng qua v·ết t·hương ta tái phát..."
"Vậy công tử cẩn thận, hãy ăn hết bát cháo này a, vẫn còn nhiều. Cháo này nhiều dưỡng chất, rất tốt cho hồi phục thương thế. Ngươi hãy ăn nhiều thêm a". Viên Cẩn Nhan lo lắng.
Ngươi còn khuyên ta ăn nhiều? Thật tốt a...
"Ngươi nói không sai...a, ngươi đã nếm thử chưa?". Cảnh Mục cười như không cười nhìn nàng.
Chẳng lẽ nàng muốn mưu hại công tử? Cháo không có độc, bất quá vị đạo thế này, kết hợp thương thế nặng hiện tại trên thân, có thể khí cấp công tâm mà c·hết. Không để lại dấu vết m·ưu s·át?
A phi phi, ta nhất định là đọc tiểu thuyết quá nhiều. Nàng gạt bỏ thân phận thục nữ, trộm vịt nấu cháo cho ta, ta không thể lấy lòng quân tử đo dạ tiểu nhân a.
Viên Cẩn Nhan không biết những gì hắn nghĩ, còn không đã giật lại bát cháo : "Ta chưa nếm thử, nói đến, hiện tại ta cũng cảm thấy đói". Nói xong, nàng muốn đi múc cháo, bất ngờ Cảnh Mục kéo lại : "Khác hẵng đi, ngươi có thể nói ta ngươi nấu cháo này bằng cách nào a".
"Công tử muốn học trù nghệ?" Viên Cẩn Nhan ngạc nhiên, mặt suy tư hồi tưởng : "Để ta nhớ lại, um, sơ đoạn xử lý vịt thì không nói vì không khó, để nấu được cháo ngon, giai đoạn tạo vị rất quan trọng, ta cho rất nhiều muối, bất quá như thế có phần mặn, nên thêm rất nhiều đường, để thêm phần đặc sắc, dùng ba quả Hồng Linh Ớt, còn dùng rất nhiều phụ gia khác, một món ăn vị đạo nên đa dạng, hoà hợp,..."
Cảnh Mục : "..."
Cô nãi nãi, cách nghĩ gì đây. Ngươi thực là một nhân tài a. Ta... không còn gì để nói.
Hắn thở dài : "Cháo này rất ngon. Phần còn lại để ta ăn hết. Ngươi cũng đừng nếm, cũng đừng ăn. Món này của mình ta, ngươi đừng nhúng chàm a".
Viên Cẩn Nhan : "..."
Thế giới này thực có người bỉ ổi như vậy? Vịt do ta trộm. Cháo do ta nấu. Sao ngươi có thể tham lam vậy? Bất quá, nếu muốn ăn tất, cũng cần có chút ý tứ, sao nói bộc trực thế?
Nàng mặt lạnh lẽo, bước nhanh rời khỏi phòng, mặc Cảnh Mục liên miệng gọi lại. Hừ, con heo tham ăn. Ngươi không muốn, ta vẫn ăn, ngươi có thể làm gì ta?
Cảnh Mục đang sầu khổ suy nghĩ có nên nôn số cháo này ra hay không, không rõ ăn vào có thể sẽ có hại gì cho thân thể. Bất quá, tâm ý của giai nhân cần lãnh nhận, không nên nôn ra a. Bất chợt, một thanh âm đổ vỡ phía ngoài vang lên.