Chương 7 : Cảnh Mục nhị kiếp
Cảnh Mục chỉ hướng làn lửa sắp sửa lan tới hoả dược, gấp gáp nói với Trư yêu : " Trư Vương, nhanh phun nước d·ập l·ửa".
Trư yêu phe phẩy đôi tai lắc đầu : "Nguyên khí ta không còn nhiều, d·ập l·ửa ta sẽ mất sức hoàn thủ. Lại nói, lửa là do liệp cẩu phóng, cớ gì ngươi nói ta dập".
Liệp Cẩu Đại Vương cùng Liệp Cẩu Phu Nhân nghe được mừng rỡ, con heo này nguyên khí đã sắp chạm đáy, không đánh lúc này thì đánh lúc nào.
Nhị cẩu tâm ý tương thông, không nói mà đồng thời cùng há miệng, tung hết sức phun lửa tới trư yêu.
Cảnh Mục thấy được sinh khí, hai đầu cẩu này bỗng dưng nổi điên phóng hoả làm gì?
Hắn không do dự nắm tay Viên Cẩn Nhan chạy đi, vừa mới Trư Yêu thời điểm giao phong phun nước, dập tắt một vùng lửa, vừa hay tạo một lối đi cách xa đống hoả dược. Hắn chạy, một bên hét lớn : "Hoả dược nổ".
Tào lão cùng Tán Ca thời điểm nghe Cảnh Mục cùng các yêu giao ngôn, lờ mờ đoán ra được một số thứ. Thẳng đến khi nghe được Cảnh Mục cảnh báo, cũng vội sử xuất hết sức bình sinh chạy theo.
Tất cả mọi người chạy đến cửa động, quát lớn đám tiểu yêu giữ cửa : "Mau mở cửa".
Chúng tiểu yêu xua tay : "Đại vương chưa ra lệnh, không thể mở".
Cảnh Mục đầu nhanh điên, đến thời điểm này hắn mới thực sự được tận mắt thấy được cái gì gọi là não chó.
Viên Cẩn Nhan kéo áo hắn hoảng hốt : "Đã không kịp".
Cảnh Mục nhìn lại, do nhị cẩu điên cuồng phóng hoả, lớp sau xô lớp trước, trong khoảnh khắc nhanh chóng lan tới các thùng hoả dược.
Cảnh Mục không biết làm gì khác, chỉ có thể nhanh chóng nắm tay Viên Cẩn Nhan đến núp sau lưng Tào lão, hắn vừa hành động, không sai biệt lắm, một t·iếng n·ổ kinh thiên vang lên, trước mắt mọi người loé lên một màu trắng loá.
Ầm ầm!
Cảnh Mục chỉ kịp ôm chặt Viên Cẩn Nhan vào ngực, tức thì một cỗ lực lượng khủng bố truyền đến, hất tung hắn cùng Viên Cẩn Nhan bay xa đập mạnh vào cửa động. Cảnh Mục bỗng dưng cảm thấy toàn thân thể thật mát, một khắc qua đi, thân thể liền truyền tới cảm giác bỏng rát.
Một đạo lam quang loé lên.
Bất quá, Cảnh Mục nhắm chặt mắt, không thấy được cảnh này. Không biết qua bao lâu, hắn cố gượng nhìn, qua làn khói mờ, hắn thấy một bóng người nguyên bản đứng sừng sững, bỗng ngã xuống.
" Tào lão! ".
Cảnh Mục buông Viên Cẩn Nhan vội đỡ lão, tránh việc ngã xuống v·a c·hạm với mặt động. Nguyên lai Tào lão đứng trước đã thụ phần lớn hoả lực cho bọn hắn. Tuy thế, thân thể Cảnh Mục vẫn thụ thương tổn không nhẹ, gãy không biết bao nhiêu cái xương, da đỏ phồng, nhiều nơi tụ nước dưới da. Bất quá, chính hắn cũng không biết hắn từ đâu có đủ lực, có thể vùng dậy đỡ lấy Tào lão.
Có điều, hắn thụ thương nặng vậy, chẳng hiểu sao Tào lão phía ngoài không nhìn được thương tích gì, chỉ khác biệt làn da đỏ rực lên, toàn thân nóng như lửa. Chẳng lẽ nguyên do lão là người tu hành?
"Tào lão, ngươi có sao không a?". Cảnh Mục lay đầu Tào lão.
"Đừng lay, ta rất đau" Tào lão rên lên đau đớn, lão cố nén cơn đau, rung rẩy lấy trong ngực áo ra một quyển trục màu vàng, "Ngươi ngừng thở còn sống lại, tương lai ắt hẳn làm nên đại sự, giữ lấy bí tịch này, chuyên tâm tu luyện".
Cảnh Mục không quản nhìn đến quyển trục : "Khác nói nhiều, ta sẽ đưa lão ra ngoài, tìm đại phu chữa trị...".
Cảnh Mục chưa kịp nói hết, Tào lão đã cười khổ ngắt lời hắn : "Ta biết tình hình thân thể ta giờ đã khó, đừng trông ta thân thể phía ngoài khả quan, thực tế phía trong đã khó chống đỡ thêm. Ngươi đi mau, ta cảm nhận được phía dưới mặt động này còn một lượng lớn hoả dược, không đi nhanh dù thần tiên cũng không cứu được, chúng ta sẽ cùng c·hết, đừng quản ta".
Cảnh Mục hiểu, liền vội : "Ngươi cho ta biết hậu bối, gia thân của ngươi ở đâu a".
"Ta tứ cố vô thân, nếu ngươi có tâm, hãy làm giúp ta một việc, ta có ghi tại trang cuối của bí tịch" Tào lão lắc đầu, mắt loé lên u sầu chi sắc, tức giận thúc dục hắn : "Nhanh đi, nếu không ai cũng không thể rời khỏi!".
Cảnh Mục trên mặt loé lên kiên định chi sắc, hắn đặt Tào lão xuống, kéo Viên Cẩn Nhan rời khỏi, không chú ý Viên Cẩn Nhan nhìn hắn, mắt loé lên dị sắc. Cảnh Mục không nghi ngờ lời Tào lão nói, đối phương là người tu hành. Không biết vì nguyên nhân gì cửa động đã mở ra từ khi nào, ánh sáng mặt trời chiếu vào, nhất thời đồng dạng như ánh sáng cuối đường hầm đen tối...
Cảnh Mục nắm tay Viên Cẩn Nhan chạy được vài bước, bất chợt, một t·iếng n·ổ tưởng xa mà gần, vang lên tại bên tai, Cảnh Mục nhất thời trái tim lạnh buốt.
Muộn !
...
Cảnh Mục chỉ thấy trước mắt quang mang chói loà, nhiệt hoả mang theo hắc phong từ sâu trong động đánh tan lớp khói cũ, cuồn cuộn phóng ra bao trùm lấy hắn cùng Viên Cẩn Nhan. Thanh âm nổ vang như sấm vang lên, đất đá ào ào rơi xuống, trong khoảnh khắc, toàn động đổ sập xuống, c·hôn v·ùi những thân ảnh còn tại trong động.
Ta lại c·hết lần nữa sao?
Lão thiên thật bất công, ta vừa mới sống lại không lâu...
Ta có tội gì a? Ta lợi dụng quyền thế cưỡng tình nữ nhân? Ta vì tiền đối xử người làm như cẩu? Ta lừa tình nữ nhân? Ta mưu hại đối thủ rồi hủy thi diệt tích?
Hay ta là ma thần g·iết người không chớp mắt? Hoặc kiếp trước ta tạo nên trọng nghiệt gì?
Chẳng lẽ chỉ có thể tuân theo vận mệnh an bài... Ta không cam tâm!
Bất chợt, những hình ảnh trong động yêu trước mắt hắn, tựa phong thoảng vân phiên, tựa ném một hòn đá nhỏ lên mặt nước, bỗng không biết theo cách nào không một thanh âm biến mất.
Trước mặt hắn, như một cuốn phim, lần lượt hiện lên những hình ảnh quá khứ của hắn kiếp trước và kiếp này, đều là cô nhi từ nhỏ, đều được thúc thúc nuôi lớn, kiếp trước thúc thúc hắn rất nghèo, còn thân thể kiếp này thúc hắn là một phú hào nên cuộc sống tốt hơn không ít.
Kiếp trước, hắn sau khi trưởng thành, không cam tâm làm một người bình thường, thân thể có mười thành thì luôn nỗ lực mười hai thành lực lượng. Cuối cùng thành công tạo nên một sản nghiệp không nhỏ, bất quá, khi hắn quay đầu lại, phía sau đã không còn thân ảnh thúc hắn nhỏ gầy, miệng luôn giữ một nụ cười ấm áp, luôn cổ vũ hắn vượt nan cảnh. Có điều, hắn biết phía sau nụ cười đó là một người đàn ông có cuộc đời bi khổ. Thúc không cưới vợ, độc thân nuôi hắn, tuổi trung niên vì bạo bệnh không có tiền cứu chữa...c·hết...
Đến thời điểm Cảnh Mục đã là một phú gia, phía sau hắn chỉ còn một ngôi mộ lạnh lẽo, những gì hắn có thể làm là tu bổ lại ngôi mộ sơ sài do thời điểm trước không có quá nhiều tiền dựng mộ thật tốt. Mỗi năm vào một ngày cố đinh thường ngồi trước mộ thúc thúc tâm sự như thời điểm còn nhỏ.
Sau đó, hắn vì một lần chủ quan bị người mưu hại, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, may mắn xuyên không vào kiếp này.
Những hình ảnh quá khứ thân thể kiếp này như thu thủy, lần lượt chảy qua mắt hắn. Hắn chăm chú xem, phát hiện quá khứ "Cảnh Mục" cũng rất vui, rất đặc sắc a...
Bất chợt, hắn cảm nhận được da mặt truyền tới cảm giác dị động, khoé mắt hắn từ khi nào đã chảy xuống những giọt lệ nóng. A, chẳng phải ta đ·ã c·hết? Cớ gì chảy nước mắt?
Những hình ảnh quá khứ kia bỗng biến mất, trước mắt lại là một mảnh hỗn độn, không thể phân rõ trên dưới trái phải. Trước mặt Cảnh Mục chợt xuất hiện một quả cầu kim sắc, toả quang mang vàng nhàn nhạt, không nhỏ không lớn.