Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lục Cảnh Tiên

Chương 9 : Nơi giấu bí tịch




Chương 9 : Nơi giấu bí tịch

"Ai, ta đã cố hết sức khuyên ngươi, chỉ trách ngươi quá cố chấp a". Cảnh Mục nghe được lắc đầu thở dài.

Phía ngoài, Viên Cẩn Nhan tìm nước, uống liên tiếp hồi lâu, bất quá vị đạo khó chịu trong miệng vẫn không chút nào có xu hướng giảm xuống. Trong khoảnh khắc, nàng cảm giác dường như lưỡi nàng mất đi xúc cảm vậy.

Viên Cẩn Nhan liền đối với Cảnh Mục sinh ra đồng cảm. Nhìn những mảnh tô vỡ dưới đất, lại nhớ tới tô cháo hắn đã ăn một nửa, nhất thời ngưỡng mộ hắn. Không phải người tu hành, cơ thể vẫn thật tốt. Nàng chỉ ăn một ngụm cháo, đã không nhịn được thất thố đến mức đánh rơi tô cháo. Còn hắn...

Bất quá, như thế người này cũng rất quân tử a!

Nghĩ là nghĩ vậy, Viên Cẩn Nhan vẫn không nén được xấu hổ, liền đem số cháo còn lại đổ đi.

Trùng hợp Cảnh Mục đi ra thấy được cảnh này, hắn ngạc nhiên : "Ngươi làm gì?".

Viên Cẩn Nhan cảm giác nếu có một cái lỗ dưới đất, nàng tất chui xuống ngay :"Đổ a".

Cảnh Mục tiếc nuối :"Ai, cháo tuyệt vậy, sao ngươi đổ... Ta còn đói".

"Công tử không cần an ủi ta," Viên Cẩn Nhan thấy bộ dánh Cảnh Mục tiếc nuối, càng xấu hổ không gì sánh được, nàng nghiêng đầu nhìn vào phía trong, tô cháo trên bàn vẫn còn phân nửa, "Công tử còn chưa ăn hết, rất khó ăn a".

"Vì cớ gì khó ăn?" Cảnh Mục ngạc nhiên.

"Ta tài nghệ rất kém... công tử muốn ta tự nói ra a..." Viên Cẩn Nhan chán nản, lườm nhẹ hắn.

"Tài nghệ kém?" Cảnh Mục mặt dị sắc, bất chợt cười lớn, "Có thể phẩm vị ta không giống người thường a".



"Phẩm vị không giống người thường?". Viên Cẩn Nhan nhìn hắn nghi ngờ.

"Từ nhỏ, thúc ta rất sợ mỗi khi nhìn thấy ta" Cảnh Mục vừa nói vừa đi vào phòng trong, cầm tô cháo ăn một chút.

"Vì sao?" Viên Cẩn Nhan tò mò đi theo hỏi, nhìn hắn lại dùng cháo, không nhịn được âm thầm lè lưỡi.

"Thời điểm ấy, dù nha hoàn, nô gia nào nấu thức ăn ta đều không thích, luôn cảm giác khẩu vị không tốt. Một lần, thúc thúc ta nổi hứng thú nấu, sau khi hoàn thành, tất cả mọi người thời điểm ăn vào đều nôn ra hết, chỉ ta đều vui thích ăn hết, từ đấy, ta luôn yêu cầu thúc nấu cho ta, khiến lão nhân gia thấy phiền, mỗi lần luôn cố gắng tránh mặt ta". Cảnh Mục hồi tưởng, "...khi thúc ta rời nhân thế, ta cảm thấy mọi món ăn trên thế gian này đều không có vị đạo gì".

Ngừng một lúc, hắn nhìn Viên Cẩn Nhan thật sâu : "Thẳng đến ngày nay, thời điểm ta được nếm cháo ngươi làm, dường như được thưởng thức vị đạo quá khứ".

Viên Cẩn Nhan nghe được cảm động, trù nghệ ta tuy không tốt, bất quá cũng không quá kém. Phẩm vị công tử lại... khác người như thế. Vô tình lại hợp. Chẳng lẽ là mệnh trung chú định trong truyền thuyết? Nàng vui mừng cười tươi : "Vậy các ngày sau, ta luôn nấu cho ngươi".

Cảnh Mục mặt ngoài rất vui, trong tâm âm thầm giật mình. Hắn mơ hồ nghe được trong bụng thanh âm các phần nội tạng nhao nhao phản đối. Ngươi dỗ ngọt nữ nhân cứ việc, cớ gì chịu khổ là chúng ta?

Trước ánh mắt Viên Cẩn Nhan lấp lánh đồng dạng tinh không, Cảnh Mục một mạch dùng hết số cháo còn lại. Viên Cẩn Nhan nguyên bản còn chút nghi ngờ, khi thấy hắn bộ dạng ưa thích ăn như hổ đói, mày liễu dãn ra, ý nghi ngờ còn lại liền biến mất không dấu vết. Hai mắt cười đến đồng dạng vành trăng khuyết, liền Cảnh Mục nhìn đến nhất thời quên đi cỗ bài sơn hải đảo trong bụng, ngây người thật lâu.

Bất quá, nhìn Viên Cẩn Nhan vui, vẻ mặt ngày sau ta nên làm món gì của nàng, Cảnh Mục bỗng dưng cảm thấy mình có phần hồ đồ. Tương lai thảm cảnh a. Đành vậy, Binh Đến Tướng Chắn, Nước Đến Đất Chặn.

Cháo này tuy khó ăn, nhưng vẫn tốt hơn cảm giác sinh tử hắn vừa trải qua không lâu nhiều. Cảnh Mục cũng không ngờ hắn lại vừa một lần nữa suýt bước qua quỷ môn quan. Cảnh Mục nghĩ lại, không nhịn được có chút hoảng sợ. Hắn liền hỏi :

"Tình cảnh tại động cẩu yêu lúc đấy ta nghĩ không qua khỏi, tiểu Nhan ngươi cứu ta ra?"

Dường như chỉ có hai người bọn hắn thoát khỏi, thời điểm đấy, Cảnh Mục loáng thoáng thấy được Tào lão, Tán Ca cùng đám yêu phía sau bị đám lửa nhấn chìm. Ai... Nhân sinh như mộng.



"Tiểu Nhan?" Viên Cẩn Nhan ngạc nhiên khi nghe Cảnh Mục hô vậy.

"Ta nghĩ chúng ta không cần tương xưng nha hoàn công tử, thật chán a. Ta luôn xem ngươi là tiểu muội... a không, đồng dạng tri kỷ. Từ nay tiểu Nhan hãy gọi ta Cảnh đại ca, ta không ngại". Cảnh Mục mỉm cười.

"...Được... Cảnh đại ca". Viên Cẩn Nhan có chút bất ngờ, môi đào mấp máy, dường như muốn nói nhiều lời, đến cuối chỉ thốt ra một chữ.

Vì cớ gì trước đây hắn không nói vậy, sau ta cứu hắn, thái độ mới thay đổi?

Nam nhân thật xấu.

A, vì cái gì không phải muội muội, tri kỷ mới được?

"Ta cũng là người tu hành, bất quá chỉ là nhị cảnh. Lúc đấy tất cả đều nhờ vào một món bảo vật phụ thân để lại mới giúp hai ta thoát nguy, chỉ tiếc... chỉ tiếc đã bị hủy sau v·ụ n·ổ ấy ". Viên Cẩn Nhan mặt nồng đậm vẻ u buồn kể lại.

"Nguyên lai là vậy". Cảnh Mục giật mình, bất quá, tuy nàng không nói rõ, nhưng chắc chắn bảo vật đấy rất quý đối với nàng a, vừa lợi hại, vừa mang ý nghĩa lớn. Hắn an ủi : "Bảo vật giá trị như nào, ngày sau ta tìm tới thứ tương tự đền bù cho ngươi".

Cảnh Mục không hỏi Viên Cẩn Nhan nguyên do trước đây nàng không nói hắn biết nàng là người tu hành cấp hai. Chuyện này hiện tại đối hắn không hại. Cùng với đó, người nào cũng có lí do riêng, hoặc nàng... xấu hổ tu vi quá thấp. Trước đây, hắn cũng chưa từng mở miệng hỏi nàng a. Người ta vừa cứu hắn, còn...trộm vịt làm cháo, hắn không thể mở miệng là truy vấn. Đến mức quá trình chạy thoát cụ thể, hắn không có tâm tư hỏi cặn kẽ. Chắc chắn là một sự tình không mấy vui vẻ. Ai... sao ta lại ngất a, bộ dáng chắc chắn không còn soái. Còn nàng là người tu hành, không té xỉu giống hắn là chuyện tất nhiên.

"Cảnh đại ca ngươi không cần để tâm". Viên Cẩn Nhan thở dài lắc đầu.

Thấy nàng một bộ không muốn nói, nghĩ nàng có điều khó nói, Cảnh Mục không tiện truy hỏi tiếp. Đợi thời điểm thích hợp lại hỏi không muộn.

"Chỉ tiếc, ngươi được Tào lão kia tặng bí tịch, dường như bị v·ụ n·ổ thiêu hủy, thời điểm ta mang ngươi về, không tìm được a". Viên Cẩn Nhan thần sắc đáng tiếc nói.



Cảnh Mục thần sắc cổ quái " Ngươi quay đầu sang hướng khác, đừng nhìn ta".

"Ngươi làm gì?" Viên Cẩn Nhan nhất thời ngẩn người.

"Không cần tò mò, chuyện tốt" Cảnh Mục xua tay.

Viên Cẩn Nhan tuy không hiểu, bất quá vẫn quay người sang hướng khác. Nàng chưa kịp nghĩ thêm, thanh âm Cảnh Mục vang lên : "Được".

Nàng quay người lại, Cảnh Mục vẻ mặt tươi cười đắc ý, tay cầm một quyển trục màu vàng, không phải bí tịch Tào lão đã truyền cho hắn là cái gì.

Viên Cẩn Nhan ngạc nhiên xen lẫn vui mừng " Ngươi làm sao giữ được bí tịch này?".

Cảnh Mục vẻ thần bí "Không nói, bí mật tạo nên sự hấp dẫn của nam nhân".

Thực hắn không dám nói, thời điểm nguy cấp ấy, hắn tiện tay giấu vào trong... quần a. Đây cũng là lý do thời điểm Viên Cẩn Nhan băng bó chữa thương cho hắn không phát hiện, nàng chỉ thoát áo hắn.

Thực cũng may, quyển trục này không lớn, dài đồng dạng cuốn sách bình thường, bằng không doạ sợ Viên Cẩn Nhan khi nhìn vào phía dưới...

Lại nói, không hiểu y phục hắn mặc chất lượng thật tốt hay lý do khác, qua nhiều kinh biến vậy, chỉ xuất hiện một vài vết rách không lớn không nhỏ.

"Ngươi chú tâm xem, ta ra ngoài". Viên Cẩn Nhan dời chân muốn rời khỏi.

Cảnh Mục giữ lại "Ngươi không xem bí tịch này sao ?"

"Bí tịch này ngươi được tặng, không phải ta, ta không thể xem a". Viên Cẩn Nhan đáp.

"Nói cái gì, ngươi hãy xem. Chúng ta cùng trải qua hoạn nạn, ngươi còn cứu mạng ta a, ta không thể ích kỷ vậy". Cảnh Mục nghiêm mặt nói.

Viên Cẩn Nhan nhất thời sững sờ. Cái gọi bí tịch, dĩ nhiên rất quý hiếm. Cảnh đại ca vậy mà sẵn sàng để ta cùng xem? Thật tốt a.