Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lục Cảnh Tiên

Chương 6 : Hoả dược




Chương 6 : Hoả dược

Những yêu này dù dùng v·ũ k·hí như nhân loại, bất quá không có chiêu thức gì hoa mỹ, hoàn toàn dựa vào một thân man lực khủng bố. Bàn đá, mặt sàn động chung quanh trông cứng rắn cũng b·ị đ·ánh vỡ nát, dù đứng xa vẫn cảm nhận được khí kình quét đến mãnh liệt.

Trư yêu một địch hai có chút chật vật, bất quá hắn da dày thịt béo, chịu vài quyền của Liệp Cẩu Phu Nhân vẫn đứng trơ nguyên địa, không có chút bộ dáng thụ thương.

Chỉ có như vậy, có chút tầm thường a, không xứng danh yêu quái.

Bất quá, một màn tiếp theo khiến Cảnh Mục trợn mắt há miệng.

Liệp Cẩu Phu Nhân lùi ra sau, há miệng, một luồng nhiệt hoả nóng bỏng phun ra.

Trư yêu bị Liệp Cẩu Đại Vương đánh gắt gao, không kịp trở tay phòng ngự, vùng mông bị lửa lan đến đốt cháy, quần cháy thành tro, trong không khí nhất thời loáng thoáng có mùi thịt nướng.

Thịt heo nướng! Thật thơm!

Viên Cẩn Nhan vội vã lôi áo tên công tử ngu ngốc đang đứng ngây người miệng chảy nước, lớn tiếng : "Công tử, chạy mau".

Cảnh Mục giật mình, nguyên lai từ khi nào lửa đã lan đến chỗ bọn hắn đứng. Ban đầu hắn nhìn Liệp Cẩu Phu Nhân giao chiến chỉ dùng quyền cước có chút khinh thường, không ngờ khi nàng sử xuất pháp thuật lợi hại như vậy, lửa rất nóng, lan rất nhanh ra chung quanh.

Cảnh Mục vội giữ tay áo Viên Cẩn Nhan, nàng gấp gáp quay đầu nhìn hắn định nói gì, Cảnh Mục đã lên tiếng trước : "Ngươi chạy hướng đấy sai rồi".



Vừa dứt lời, hắn kéo tay nàng chạy tới sau lưng lão giả từ đầu tới cuối rất ít nói, giải thích : "Những trường hợp này, ngươi nên chạy tới núp sau những người bình ổn, trấn định như này a, trong phim và tiểu thuyết, những người này thường là cao thủ ẩn giấu thực lực, chờ đương tràng hạ màn sẽ phi ra thu dọn chiến cục. Núp sau họ tất sẽ an toàn".

Viên Cẩn Nhan nghe không hiểu phim và tiểu thuyết là cái gì, bất quá vẫn hiểu sơ quát lời hắn nói không sai biệt lắm, nàng nhất thời nhạc nhiên, không ngờ Cảnh Mục ngày thường trông cà lơ phất phơ mà tinh ý đến vậy. Lão giả này một bộ mắt không loạn, mặt trấn định, ngực thẳng tắp, hắn nói có thể không sai.

Chỉ có điều... công tử lại nắm tay ta.

Lão giả nhìn một nam một nữ núp sau lưng mình, chỉ lộ hai đầu ra một bên xì xào nói chuyện, một bên quan sát ba quái đánh nhau, không vui nhướng mày : "Các ngươi chưa hỏi ý kiến ta".

Cảnh Mục mỉm cười : "Vãn bối trông tiền bối khí chất tiêu sái, anh minh thần võ, đại nhân đại đức, tiện tay che chở tiểu bối hắn là không vấn đề, tiền bối sẽ không chấp nhặt a".

Nghe Cảnh Mục tán thưởng, lông mày lão giả dãn ra không ít. Tiểu tử này không có ba động nguyên khí, không có tu vi, vậy mà có thể đoán được thực lực ta không sai biệt lắm, một nhân tài a. Hắn đã nói vậy, nếu giờ đá hai tên này ra ngoài, ắt hẳn sẽ mất hết mặt mũi. Bất quá, trông hai người này nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, lời nói dễ nghe, tiện tay thể hiện giúp bọn hắn một chút cũng không sao.

Lúc này Tán Ca nhìn được hành động của Cảnh Mục cùng Viên Cẩn Nhan, liền theo chân chạy tới : "Tiền bối, cứu ta, lớn nên bảo vệ nhỏ a".

Lão giả da mặt nhảy nhót, như tên này thì không được, bộ dáng béo tròn xấu xí, lời nói lại không dễ nghe chút nào. Còn nữa, cái bụng heo của ngươi, có gì chứng minh ngươi nhỏ hơn ta?

A, sao Trư yêu mũi lớn bụng nhỏ, còn Tán Ca này lại mũi nhỏ bụng lớn vậy. Đổi lại thì mới hợp lý a.



Lão giả quay đầu nói với đám người Cảnh Mục : "Khác nói ta tiền bối, cứ việc gọi ta là Tào lão..."

Cảnh Mục khua tay : "Thời điểm nào rồi còn làm quen xưng danh, lão có biện pháp gì thoát khỏi đây a".

Tào lão :"..."

Tiểu tử này tốt. Vậy mà vừa rồi ta còn thầm khen hắn nói lời dễ nghe.

Bất quá, Tào lão cũng hiểu lúc này không phải thời điểm tranh cãi. Chung quanh lửa đã lan khắp động, may mắn địa phương bọn họ đứng là một mỏm đá, cao hơn so với những nơi khác, lửa không lan đến được. Tuy thế, nơi này không quá rộng, bốn người đứng cảm giác rất chật, nếu sảy chân rớt xuống sẽ rơi vào vùng lửa phía dưới.

Cảnh Mục, Viên Cẩn Nhan, Tán Ca cùng núp sau lưng Tào lão. Cảnh Mục khéo léo đứng giữa, ngăn cách Tán Ca cùng Viên Cẩn Nhan. Thành thử Viên Cẩn Nhan đứng ngoài cùng, hai tay ôm chặt cánh tay Cảnh Mục sợ rơi xuống.

Cảm nhận được xúc cảm từ ngực giai nhân truyền đến tay, Cảnh Mục trong khoảnh khắc nhất thời cảm thấy Liệp Cẩu Phu Nhân tuy xấu xí vẫn ưa nhìn làm sao.

Viên Cẩn Nhan một bên bóp eo hắn một cái, hắn giật mình nhìn lại, ánh mắt nàng loé lên tức giận chi ý. A, nữ nhân này biết Đọc Tâm Thuật a.

Bất quá, mỹ nữ bóp tuy đau vẫn dễ chịu làm sao. Đâu như tên Tán Ca này, a, ngươi đừng kéo tay ta, sao lại chôn tay ta trong cái bụng heo của ngươi. Đừng kéo tay ta xuống dưới như thế !

Nói thì dài, thực chất rất ngắn. Phía tràng chiến, Trư yêu gặp Liệp Cẩu Phu Nhân phun hoả, hắn một tay vừa huy động đoản côn v·a c·hạm đại đao trong tay Liệp Cẩu Đại Vương, miệng phun ra dòng nước xám đục, thủy hoả v·a c·hạm, hơi nước bốc lên xì xì. Trong khoảnh khắc lửa của Liệp Cẩu Phu Nhân bị đẩy lui.

Liệp Cẩu Đại Vương gặp phu nhân yếu thế, miệng mở ra, cũng phun hoả. Kết hợp lửa của Liệp Cẩu Phu Nhân, v·a c·hạm thủy thuật của Trư yêu, lửa bị dập tắt, nước bị đốt cháy hoá hơi. Nhất thời chiến cục lâm vào cảnh dây dưa, không bên nào có lợi.



Tào lão quay đầu nhìn đám người Cảnh Mục : "Tu vi ta chỉ là Tứ Cảnh, ba yêu này đều là Ngũ Cảnh, đến thời điểm chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ, các ngươi vẫn cần tự thân nắm lấy cơ hội thoát thân".

"Tào lão không cần lo lắng cho chúng ta, chúng ta sẽ tự thân núp sau lưng tiền bối, tất không phiền tiền bối chủ động thủ hộ". Cảnh Mục khách khí. Nguyên lai cảnh giới tu vi thế giới này gọi như vậy. Hắn không biết Tứ Cảnh, Ngũ Cảnh cao đến mức nào. Bất quá, nếu là cao thủ, chiến vượt cấp hẳn không có vấn đề quá lớn? Sao nghe giọng điệu Tào lão không quá tự tin?

Ai... bắp đùi này không phải dễ ôm. Đến thời điểm có cơ hội, thừa cơ Tào lão giữ chân đám yêu kia, ta chạy trước vẫn tốt hơn.

Tán Ca nghe vậy thì gấp, nước mắt nước mũi tùm lum, tay áo Tào lão, miệng lảm nhảm: "Tào lão đừng nói thế, ngươi không thể vô tình vậy, nhà ta là phú hào, ngươi cứu ta sẽ trả ngươi hai mươi... không, năm mươi lượng ".

Tào lão khoé miệng giật giật, hai tên này nói chuyện không dễ nghe chút nào. Tiểu tử Tán Ca này, ngươi thực keo kiệt, mạng ngươi chỉ đáng năm mươi lượng? A, đừng để nước mũi ngươi chảy lên tóc ta.

Viên Cẩn Nhan một bên không nói. Mặt nghiêm trọng quan sát tam yêu đánh nhau.

Cảnh Mục bỗng giật mình nhìn về một hướng : "Liệp Cẩu Đại Vương, những thùng bột đen này là gì a, sao nhiều vậy".

Mọi người theo hướng ánh mắt của hắn nhìn theo, chỉ thấy một góc động, có khoảng gần hai mươi thùng gỗ không lớn không nhỏ, có vài thùng có kẽ hở, bên trong chảy ra bột đen, lửa chưa lan đến hẳn, trong không khí đã truyền tới thanh âm nổ tách tách. Tất cả mọi người ban đầu chỉ chú ý tam yêu đánh nhau, không có để tâm những thùng gỗ trông có phần bình thường này.

"Những thứ này là hoả dược ta c·ướp được từ quan binh, những việc này ta làm thường xuyên". Liệp Cẩu Đại Vương khí phách nói. Giương cằm về hướng Trư yêu, một bộ dáng đây chỉ là việc tiện tay, tiểu heo hèn mọn kia, bản sự ngươi có bằng ta?

Tam yêu giờ đã tổn hao nhiều sức, lui lại thở hồng hộc, đều dừng tay đứng nhìn chăm chăm đề phòng lẫn nhau. Một bộ nếu đối phương có dị động sẽ nhanh chóng ra tay.

Cảnh Mục đầu trong thoáng chốc to lên.