Chương 5 : Nan Cảnh 3
Liệp Cẩu Phu Nhân nhanh như gió áp sát, một tay túm cổ áo Liệp Cẩu Đại Vương, tay kia mãnh liệt tung ra một quyền.
Thanh đao của Liệp Cẩu Đại Vương quá dài khó phản kích nhanh chóng, bị áp sát bất ngờ, mất thế chủ động không thể không phòng ngự nhìn một quyền khủng bố mang theo bão táp mưa sa của Liệp Cẩu Phu Nhân đánh tới, không dám lãnh đạm, vứt bỏ đao đưa hai tay lên đan chéo tay phòng ngự.
Liệp Cẩu Phu Nhân đảo hư quyền, há miệng cắn vào ngực Liệp Cẩu Đại Vương. Liệp Cẩu Đại Vương thét lên đau đớn, muốn đẩy Liệp Cẩu Phu Nhân ra mà không thể.
Đầu mẫu cẩu này sao lực mạnh như thế. Biết vậy ngày thường không nên vui sướng cùng đám cẩu nữ, heo nữ quá nhiều, tinh lực cạn kiệt a. Đến thời điểm cũng nên bồi bổ nhiều chút dược lực.
Liệp Cẩu Đại Vương tìm được cơ hội thoát khỏi cặp hàm cứng như sắt của Liệp Cẩu Phu Nhân, trước ngực áo đã thấm đầy máu. Gặp Liệp Cẩu Phu Nhân còn muốn cắn tới, Liệp Cẩu Đại Vương khéo léo cong lưng há miệng cắn vào chân Liệp Cẩu Phu Nhân, Liệp Cẩu Phu Nhân thét lên đau đớn hai tay giương vuốt cào Liệp Cẩu Đại Vương như bão vũ.
Chân Liệp Cẩu Phu Nhân bị nanh sắc nhọn Liệp Cẩu Đại Vương cắn sâu vào da chảy máu ào ào, Liệp Cẩu Đại Vương cắn chặt không buông, vừa né tránh móng vuốt Liệp Cẩu Phu Nhân cào đến, vừa giữ khoảng cách, lôi lôi kéo kéo khiến Liệp Cẩu Phu Nhân mất thăng bằng té ngã, nhất thời khó đánh trúng Liệp Cẩu Đại Vương, bất quá vẫn có một vài đòn cào trúng khiến áo Liệp Cẩu Đại Vương rách xơ xác.
Cả hai quần thảo nhau, trong khoảnh khắc đã lăn lộn ra bên ngoài lúc nào không hay. Đám tiểu yêu liền chạy theo hô hào cổ vũ.
Hai đầu cẩu này, vừa mới một cẩu hai quyền hung mãnh, một cẩu cầm đao, sao giờ bò bằng bốn chi, dùng miệng cắn nhau?
Bất quá, tuy đánh nhau huyết văng toe toét, vẫn còn chút lý trí, không công kích vị trí yếu hại. Để mà nói, hai đầu cẩu này vẫn còn có chút tình phu phụ, nhân tính.
A... phải nói là cẩu tính.
"Cửa không đóng?" Tán Ca cùng Lãng Cao giật mình, quay đầu lại, "Chúng ta có cơ hội...".
Một luồng gió mạnh phi qua, Cảnh Mục đã nhanh chân chạy ra ngoài.
A, tên Cảnh Mục này không tốt, chạy đi mà không lên tiếng cho chúng ta. Nếu chạy chậm thì chỉ có thể làm vật giữ chân cho người ta a.
Tán Ca cùng Lãng Cao vận hết sức bú sữa chạy theo.
Cảnh Mục chạy được vài bước chợt vỗ trán, dường như ta quên thứ gì a.
Hắn liền quay lại phòng giam, nắm tay Viên Cẩn Nhan đang ngây người đứng nguyên địa, muốn chạy đi bất chợt thấy lão giả luôn không nói lời nào đang chậm rãi đứng dậy, quan tâm hỏi : " Lão có chạy được không? Cần ta giúp không? ".
Lão giả ngạc nhiên nhìn chăm chăm hắn. Cảnh Mục ngượng ngùng : " Ta biết ta là người lương thiện, trung tâm lương hậu, lão không cần nhìn ta như thế a ".
"Không cần, ngươi vẫn cần lo cho ngươi tốt đi". Lão giả mỉm cười lắc đầu, lời chưa nói hơn, đã phi nhanh như gió ra ngoài.
Cảnh Mục tròn mắt há miệng. Sao lão giả này chạy nhanh vậy, nào giống với bộ dạng khó khắn đứng dậy vừa mới a.
Hắn muốn chạy đi, bất chợt cảm thấy phía dưới truyền tới di động. Quay đầu nhìn lại, Viên Cẩn Nhan một mặt ngượng ngùng chi sắc, muốn thu bàn tay đang bị hắn nắm chặt trở về.
...
Cô nãi nãi, thời điểm nào rồi còn bày một mặt này!
Cảnh Mục không quản, cầm tay nàng mà chạy đi. Viên Cẩn Nhan cắn môi, mặt hiện lên vẻ dãy dụa, bất quá vẫn chạy theo.
Chung quanh chỉ có một lối đi. Cảnh Mục không tìm được lối nào khác, đành theo lối duy nhất này chạy ra, một bên nghĩ thầm những người kia chạy nhanh trước, sẽ chạm mặt những yêu quái kia, đến thời điểm nếu các ngươi giữ chân giúp chúng ta, ta tất sẽ thắp hương cho các ngươi mỗi năm...
Cảnh Mục và Viên Cẩn Nhan chạy ra một đại sảnh rộng lớn. Chợt một tiếng cười lớn vang lên :
"Ha ha, các ngươi không ngờ tới phải không?".
Chỉ thấy giữa đại sảnh, một người đầu... heo rừng, mũi lớn miệng rộng. Tai như chiếc quạt, mắt tròn vàng hoe. Răng nanh nhọn hoắt. Mõm dài đỏ khè. Toàn thân lông đen như than.
Bất quá, y phục trên thân có vẻ như của... Lãng Cao. Cách đấy không xa hai đầu liệp cẩu đã dừng tay từ khi nào, há miệng ngạc nhiên nhìn về phía hắn, đám tiểu yêu thủ thế đề phòng, những người khác thì đứng im quan sát dị động.
Cảnh Mục nhìn được phía xa cửa động đóng chặt, chẳng trách những người này không chạy tiếp, bộ dáng cửa đá lớn nặng như thế không phải trong thời gian ngắn có thể mở ra a.
Lãng Cao nhìn mọi người với vẻ ngạo ngễ : "Gần đây ta luyện được một phép hoá người, ta đã thi triển khổ nhục kế, để các ngươi bắt ta. Nhân cơ hội các ngươi không cảnh giác, ta sẽ á·m s·át ngươi. Liệp Cẩu Vương, ngươi không ngờ sẽ có ngày bại bởi ta phải không?". Lãng Cao cười lớn, mũi lớn đồng dạng như nắm quyền rung theo từng nhịp cười.
Liệp Cẩu Đại Vương sầm mắt gằn giọng: "Trư vương, ngươi tốt...!".
Tất cả mọi người mộng bức. Nguyên lai tên này là trư yêu, giờ mới hiện nguyên hình, chẳng trách trước đấy cái mũi của hắn giống heo như thế, còn ngốc... như heo.
Bất quá, sao bụng con heo này nhỏ thế kia, chẳng lẽ thường ngày ăn rất ít?
Tán Ca một bên nghĩ thầm, từ thời điểm b·ị b·ắt vào đây, hắn cùng đầu trư yêu này trò chuyện rất vui, liệu đầu heo này nếu đánh thắng nhị cẩu thì có tha cho ta hay không...
Cảnh Mục vừa bất ngờ vừa dị sắc liên tưởng tới Trư Bát Giới trong tiểu thuyết Tây Du Ký. Liệu đầu trư yêu này có rút ra một cây Cửu Xỉ Đinh Ba không a.
Hắn nhịn không được mở miệng : "Trư vương đại ca, nếu đã như vậy sao ngươi không đợi thêm một chút thời gian rồi hiện hình, hoặc sao ngươi không tìm cơ hội đánh lén ?".
Đúng là ngu như heo!
Ngươi muốn đánh lén thì nên lựa thời cơ thích hợp, sao lại đứng giữa đại sảnh ngưu bức hống hống thế kia. Lại nói, hai đầu cẩu kia tuy đánh đến huyết văng tung toé, bất quá bộ dáng vẫn sinh cơ bừng bừng, chỉ thụ thương ngoài da. Thêm lên những tiểu yêu kia ngươi càng khó đối phó. Ám sát cái rắm a!
Bất quá, như vậy cũng tốt. Ba đầu đại yêu này phần lớn thực lực vẫn còn. Cùng đánh nhau lưỡng bại câu thương là cảnh tốt nhất. Nếu để nhị cẩu thực lực suy yếu, tràng chiến nghiền ép nghiêng hẳn về trư yêu, đến thời điểm đấy cơ hội chạy trốn sẽ giảm nhiều. Nhìn bộ dáng dữ tợn trư yêu này, chắc hẳn sẽ không chê thịt người.
Trư yêu không biết Cảnh Mục đang mắng thầm hắn trong đầu, nếu không không thể nghĩ tới viễn cảnh gì sẽ xảy ra. Trư yêu ngượng ngùng : "Ngươi nói có lý, ta không nghĩ tới. Bất quá, phép của ta có thời gian hạn định, không lâu nữa cũng sẽ hết tác dụng. Với lại, ta nhìn nhị cẩu này không nhịn được, thêm nữa hiện hình thế này không phải uy vũ tiêu sái hơn sao?".
Cảnh Mục : "...".
Vậy ngươi m·ưu đ·ồ khổ nhục kế có tác dụng gì?
Ta không muốn nói chuyện với heo.
Trư yêu lại hướng phía phương hướng Liệp Cẩu Đại Vương há miệng gầm gừ : "Cẩu Vương, tới lúc ngươi phải trả giá. Ngươi sẽ hối hận vì đã thông gian cùng phu nhân ta!".
Cảnh Mục một bên cười thầm trong lòng, hai đại yêu này không hẹn mà đồng thời lông trên đầu phát ra lục quang.
Nhị cẩu lúc này đã tách nhau ra. Liệp Cẩu Đại Vương cầm đao chém tới Trư yêu, Liệp Cẩu Phu Nhân một bên huy quyền đánh tới. Trư yêu rút ra trong... quần một thanh đoản côn. Đánh lên loạn xạ.
Nhị cẩu không hẹn lui lại thủ thế, che mũi : "Trư Vương, ngươi không tắm a?".
Nhị cẩu thực ủy khuất. Ngày thường cái mũi là niềm kiêu hãnh của chúng, giờ này dường như đồng dạng thụ t·ra t·ấn gấp nhiều lần người thường.
Trư yêu nghe vậy tức giận, nào có để ý nhị cẩu thắc mắc. Điên cuồng t·ấn c·ông. Nhị cẩu liền huy đao chưởng lên đánh. Nhất thời đánh lên một tràng.