Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lục Cảnh Tiên

Chương 4 : Nan Cảnh 2




Chương 4 : Nan Cảnh 2

Cảnh Mục đang sầu khổ đối phó Liệp Cẩu Phu Nhân, bỗng một tiếng rống giận dữ từ xa vang lên : "Nhân loại bẩn thỉu".

Mọi người hướng phương âm thanh phát ra nhìn lại, cũng là một người... Liệp Cẩu yêu, bất quá, trên thân vận... cẩu bào. Y phục rộng lớn phong vũ, theo Liệp Cẩu yêu bước đi ngược gió phấp phới. Trên y phục thêu đồ án liệp cẩu màu vàng, chất lượng vải tốt hơn chúng tiểu yêu nhiều. Cổ đeo một chiếc vòng vàng kim loại.

A, tên liệp cẩu này vậy mà mang vòng cổ, không phải cẩu mà mà thói quen giống cẩu a.

Chỉ tiếc ta đây không có cái xích tốt...

Lại nói, kiếp trước đọc tiểu thuyết, người đêm nhìn trắng tròn thì mọc lông hoá sói, gọi là người sói, đám liệp cẩu này bắt chước phong thái nhân loại, vậy nên gọi là cẩu nhân hay nhân cẩu? Chờ chút, phải là Liệp Cẩu Nhân.

"Liệp Cẩu Nhân" hùng hùng hổ hổ bước tới. Chúng yêu thấy đầu cẩu này thi liên miệng hô :

"Liệp Cẩu đại vương uy vũ"

"Liệp Cẩu đại vương tới"

"Đại vương nghĩ tối nay chúng ta nên ăn món hấp hay nướng?"

"Như vậy không ngon, nên băm nhỏ rồi tẩm muối..."

Liệp Cẩu đại vương nguyên bản khuôn mặt còn nhăn nhăn xấu xí, nghe đám tiểu yêu tán thưởng, bàn luận thì mặt dãn ra không ít :

"Tất cả chớ ồn. Để ngày nào ta bắt một Trù Sư trù nghệ thật tốt của nhân loại về nấu cho các ngươi thưởng thức".

Liệp Cẩu Phu Nhân nghe vậy khinh bỉ :

"Thiếu hiểu biết. Trù Sư nhân loại làm gì có trù pháp chế biến thịt nhân loại".

Liệp Cẩu Đại Vương bị phu nhân quát trước mặt chúng nhân loại cùng tiểu yêu thì xấu hổ, cố lấy lại uy thế :

"Đã là Trù Sư thì phải gì cũng biết. Thịt nào cũng là thịt, không phân biệt".



Một bên Tán Ca ăn dưa xem kịch nãy giờ nghe thế lên tiếng : "Vị đại vương này nói đúng. Mọi Trù Nghệ đều quy chung về một đường : nướng, hấp, trộn... Điều quan trọng cần phân biệt được nguyên liệu, áp dụng nhiều trù kỹ, cần giữ trọn vẹn hương vị nguyên bản nguyên liệu, ...".

Tán Ca nói được một nửa, phát hiện mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ dị. Lúc này mới ngượng ngùng im miệng.

Tất cả mọi người : "..."

Tốt a. Ngươi bày kế cho địch cách chế biến thịt ngươi. Nhìn ngươi béo tròn như thế, biết những thứ này không quá bất ngờ. Bất quá, nên mở miệng đúng lúc a.

"A, vậy ngươi là trù sư?". Liệp Cẩu Đại Vương sáng mắt.

"Không, không phải". Tán Ca nhanh lắc đầu từ chối, cho dù hắn là trù sư, cũng không muốn chế biến thịt... người.

"Vậy cũng lắm miệng, tối nay làm thịt ngươi trước!". Liệp Cẩu Đại Vương cảm thấy bị đùa bỡn, giận dữ.

Tán Ca nghe vậy sợ hãi mặt xanh lại.

Liệp Cẩu Phu Nhân muốn chơi đùa cùng vị mỹ nam công tử nhân loại này, bất quá Liệp Cẩu Đại Vương đến nên không tiện, muốn quay bước rời đi.

Liệp Cẩu Đại Vương vội vã hét : "Đứng lại".

"Gọi ta?". Liệp Cẩu Phu Nhân nghe vậy quay đầu lại ngạc nhiên.

"Còn ai đây nữa...". Liệp Cẩu Đại Vương đáp. Ta đến đây để bắt gian, sao lại nói chuyện trù nghệ? Hừ, chỉ tại đám tiểu yêu đáng ghét.

"A, vậy mà ngày nay dám lớn tiếng với bổn phu nhân". Liệp Cẩu Phu Nhân trợn mắt.

Cảnh Mục âm thầm mặc niệm cho Liệp Cẩu Đại Vương. Đại Vương a Đại Vương, sao không có chút phong phạm nào. Thân thể tuy đối với đám tiểu yêu cũng cho là bình thường, bất quá nhỏ gấp đôi Liệp Cẩu Phu Nhân. Lại mặc thêm cẩu bào thật rộng, cái cổ so với cổ áo nhỏ nhiều, tạo nên hình ảnh lọt thỏm.

Quan trọng là sao ngươi lại tuyển một phu nhân đại hán như thế. Hành sự trên giường không sợ bị đè nát a, không hiểu sao hắn làm cách nào mà sống đến giờ.

Cũng không thể trách, có thể là bị ép duyên...



"Ta lớn tiếng đã sao, có phải ngươi lại tìm thối nam tử nhân loại vui vẻ, người là ta bắt, tối nay ta sẽ làm thịt tất". Liệp Cẩu Đại Vương nhìn bóng dáng to lớn doạ người của Liệp Cẩu Phu Nhân thì có chút run rẩy, bất quá vẫn không cam lòng, cố mạnh miệng.

Lãng Cao xì xào : "Các ngươi thấy sao, làm sao vị Liệp Cẩu Đại Vương này bỗng nhiên nhỏ giọng, chẳng lẽ hắn b·ị t·hương?"

Cảnh Mục lắc đầu : "Không phải, có thể hắn bị ép duyên".

Tán Ca ngạc nhiên : "Ép duyên? Ép duyên gì"

...

Không biết có phải ngoại hình của đám yêu này giống cẩu, có phần quen thuộc hay không, những người này không có chút biểu hiện sợ hãi.

"A, công tử thật hiểu ta. Tất cả là do đồ hỗn trướng này ép duyên ta, ta thật khổ a". Liệp Cẩu Phu Nhân loáng thoáng nghe được Cảnh Mục nói, liền bi phẫn lên tiếng. Có điều, với bộ dáng cẩu kết hợp đại hùng kia, không làm sao liên tưởng được hình ảnh thiếu nữ ủy khuất, ngược lại phần nhiều giống đại hán đau lòng.

"Còn nói...còn nói nữa. Những lần trước ta bắt nhân loại về, không phải ngươi thường xuyên thông đồng làm bậy a". Liệp Cẩu Đại Vương giận dữ.

"Ta thông đồng thì làm sao, ngươi có chứng cứ?" Liệp Cẩu Phu Nhân cũng gầm lên, "Thời gian trước chẳng phải ngươi cũng thông đồng heo nữ của Trư vương?".

A, đầu cẩu này vậy mà thông đồng heo nữ, vậy sinh ra thì thành giống gì? Đầu heo thân cẩu? Hay đầu cẩu thân heo?

Lại nói, phu phụ nhị cẩu này thật khiến người ta không còn gì để nói, đều ăn vụng ở ngoài vẫn có thể hiên ngang như vậy, không biết xấu hổ!

"Lần này ngươi bắt nữ nhân này về là cũng muốn vui vẻ cùng nàng phải không?" Liệp Cẩu Phu Nhân chỉ Viên Cẩn Nhan.

Liệp Cẩu Đại Vương phản bác : "Ta không thích thứ gầy chỉ có xương này. Chỉ cẩu tộc hèn mọn phẩm vị mới thích thứ này".

Liệp Cẩu Phu Nhân cười lạnh : "A, vậy chỉ thích heo nữ đúng không ".

Tất cả mọi người: "..."

Cảnh Mục : "..."



Ta hiểu vì sao đầu cẩu này lại tuyển vị cơ bắp đại cẩu này làm phu nhân rồi a. May mắn những yêu này là liệp cẩu không phải cẩu, phẩm vị khác biệt không thích mỗi xương, nếu không chúng để tâm Viên Cẩn Nhan thì thực xui xẻo a.

Tán Ca lúc này lên tiếng : "Nam nhân tam thê tứ th·iếp là chuyện nhân chi thường tình, phu nhân sao phải sinh khí".

Ta thật thông minh, giữa tình cảnh này đứng ra giải vây, nói giúp Liệp Cẩu Đại Vương, đến thời điểm cẩu yêu này cảm kích thả ta không chừng.

Tán Ca nhìn mọi người vẻ kiêu ngạo, các ngươi thật kém. Cần phải học ta nhiều, phải biết nắm thế chủ động, đầu óc linh hoạt, nhanh miệng lanh lợi...

Liệp Cẩu Đại Vương da mặt méo mó nhe răng : "A, tên nhân loại bẩn thỉu. Chuyện nhân chi thường tình là chuyện của nhân loại, ngươi nói vậy là sỉ nhục liệp cẩu chúng ta, còn xúi giục ta thu nhiều thê th·iếp, tức phu nhân của ta cũng có thể? Đến thời điểm ngươi thừa cơ thông đồng mẫu cẩu này phải không?".

Tán Ca : "..."

Tất cả mọi người: "..."

Đây là mạch não của cẩu a, chúng ta không theo kịp.

Liệp Cẩu Phu Nhân nộ hoả nổi bừng bừng : "Ngươi nói ai là mẫu cẩu?".

"Ta nói ngươi, mẫu cẩu! Mẫu cẩu!". Liệp Cẩu Đại Vương ngày thường vẫn sợ vị phu nhân b·ạo l·ực này, bất quá ngày nay lửa giận công tâm, lại đứng trước nhiều tiểu yêu cùng một đám nhân loại, không muốn mất đi thể diện. Nhiều yếu tố kết hợp khiến một chút sợ hãi còn lại bay mất, lửa giận chiếm chủ.

Đường đường Liệp Cẩu Đại Vương ta sợ phu nhân?

Còn tên nhân loại béo tròn vừa lên tiếng m·ưu đ·ồ hố ta, chắc chắn là tình nhân của mẫu cẩu này!

"Tốt, tốt". Liệp Cẩu Phu Nhân liên miệng nói, xốc tay áo lên, nắm tay kêu rắc rắc.

"Đừng nghĩ ta sợ ngươi". Liệp Cẩu Đại Vương rút thanh đao bên hông ra, một mặt vẻ đề phòng.

Tất cả mọi người nhìn Liệp Cẩu Đại Vương, mặt hiện khinh bỉ chi ý. Nếu ngươi không nói, không ai biết ngươi sợ phu nhân a.

Đám tiểu yêu dường như nhìn nhiều đã quen, lùi xa lại, cổ vũ :

"Phu nhân tất thắng".

"Đại Vương đừng sợ, đánh, đánh !".