Chương 3 : Nan Cảnh 1
"Các ngươi cần... thì ta có gương a". Một giọng nói mềm mại bất ngờ vang lên.
Mọi người nhìn lại, nguyên lai nữ tử nằm bất động không biết đã tỉnh từ khi nào, lấy ra một chiếc gương nhỏ th·iếp thân.
Cảnh Mục vui, tạ tạ, nhận lấy gương. Soi mặt mình thoả mãn. Dung mạo này giống y kiếp trước. Vẫn soái như vậy nha.
Lãng Cao không nhịn được nói: "A, vậy là ngươi đổi ý, muốn soi gương lần cuối?".
Cảnh Mục không thèm quản đến hắn. Đưa chiếc gương trả lại cho nữ tử kia. Vừa mới hắn không để tâm, bây giờ nữ tử kia vén tóc che khuôn mặt, hắn mới có dịp quan sát kỹ.
"Ai u."
Thiếu nữ huệ chất lan tâm. Tuy vướng chút bụi bẩn, nhưng không thể làm mờ đi khuôn mặt như tranh vẽ. Mày như xuân sơn. Mắt như thu thủy. Điềm đạm đáng yêu. Một đại mỹ nhân !
Hai tên trư ca kia một bên lúc này nhìn đến nhan sắc nàng, không nhịn được chảy nước, tiếng ực ực trong cổ họng tuy nhỏ mà rõ vang lên liên tục.
Lão giả ngồi từ đầu tới cuối không nói lời nào cũng không nhịn được nhìn nhiều vài lần. Cảnh Mục nhìn được mắng thầm, già còn... không tốt.
Cảnh Mục nhanh miệng : "Mỹ nữ thật tốt a. Chúng ta tao ngộ lúc này thực là duyên phận sắp đặt. Chứng tỏ thượng thiên tác hợp. Mỹ nữ có bạn trai chưa a?"
Thiếu nữ ngạc nhiên, lại nghĩ đến cái gì, dung nhan tuyệt mỹ hiện lên ngượng ngùng chi sắc : " Công tử, ta là nha hoàn của ngươi, công tử đùa nô tì a".
Cảnh Mục há miệng, nhất thời chấn kinh. Thiếu nữ xinh đẹp trước mắt này lại là nha hoàn của hắn. Mỹ nữ xinh đẹp này lại cam tâm làm nha hoàn? Lúc này, hắn tìm một số thông tin trong ký ức, nhớ ra gia thế của thúc phụ hắn cũng là một phú gia không lớn không nhỏ. Lúc trước, thúc phụ hắn mất đi, gia sản cũng bị bán hết, nha hoàn, nô gia đều bỏ đi. Đoạn thời gian cách đây không lâu, thiếu nữ này đến tìm hắn, nhận là nữ nhi của một người nhận ơn thúc phụ hắn cứu mạng. Trước đây Cảnh Mục từng nghe thúc hắn nói đến chuyện này. Sau đó, trải qua một lần hoạ lớn, phụ mẫu nàng mất đi, để lại di ngôn muốn nàng báo đáp Cảnh gia. Nàng mất tất cả, tới Cảnh gia thì cũng chỉ còn Cảnh Mục. Cũng không quản cảnh ngộ của hắn, nguyện làm nha hoàn của hắn để trả ơn.
A... sao nàng làm nha hoàn? Nếu có tâm lương thiện, cần phải thu nàng vào khuê phòng. Cảnh Mục ngốc này. Tên nhẫn tâm. Không nói võ đức. Bỉ ổi vô sỉ... Chờ chút, giống như ta đang mắng chính mình a.
Lại nói, khuê danh nàng là Viên Cẩn Nhan, tên thật đẹp.
Hai tên trư ca kia thì há miệng, một bộ vẻ mặt ta không tin, trên đời này làm gì có nha hoàn tuyệt sắc như vậy, Cảnh Mục này thì có tài đức gì a, ngoài chuyện... đẹp trai hơn chúng ta một chút. Đúng... chỉ một chút.
Cảnh Mục đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên cánh cửa đá vang lên, chuyển dời sự chú ý của mọi người.
Năm thân ảnh đi vào. Đi đầu là một người... không, nói người dường như không đúng, chỉ thấy đầu như cẩu, miệng dài đen, hai tai tròn dựng lên. Toàn thân đầy lông vàng, những bộ phần lộ ra ngoài y phục trên lông có điểm tròn đen lốm đốm.
Cảnh Mục há tròn miệng có thể nhét vừa quả trứng, trên đời này có yêu quái thật a. Trước kia hắn chỉ thấy trên phim cùng Internet, nay vậy mà được diện kiến chân thân. Còn đi bằng hai chân, động tác y như nhân loại.
Lại nói, những yêu quái này ngoại hình đồng dạng như linh cẩu. Trước kia trên Internet Cảnh Mục có đọc được, linh cẩu có tuyệt chiêu... đào hậu môn. Không biết đám yêu quái này có còn giữ thói quen tộc truyền này không a... Nghĩ tới đấy, Cảnh Mục cảm thấy cúc hoa lạnh buốt.
Bất quá, trước đó "Cảnh Mục" cũng b·ị b·ắt nhưng không có dấu hiệu cúc hoa bị phá, chứng minh có thể đám linh cẩu này tu hành lâu, trở nên quý tộc, không còn giữ văn hoá gia truyền, hoặc... "Cảnh Mục" quá yếu đi, không đáng để chúng dùng tuyệt chiêu ấy.
"Tên nhân loại bẩn thỉu kia, ngươi dám nhìn chằm chằm Liệp Cẩu Phu Nhân? Có phải sinh ý đồ xấu? Để ta móc đôi mắt bẩn thỉu của ngươi ra". Một tiểu Liệp Cẩu đứng bên cạnh Liệp Cẩu phu nhân, bộ dáng thị nữ thấy Cảnh Mục nhìn phu nhân thất thần, liền lên tiếng bảo vệ chủ nhân.
Cảnh Mục: "..."
Ta ngất! Các ngươi nói đùa gì! Ta không có hứng thú đối với cẩu a. Lui một bước lại nói, vị Liệp Cẩu Phu Nhân cơ bắp cuồn cuộn, thân hình cao lớn, một bộ hùng tráng đại hán tử, nào có chút phong vị nữ nhân, kết hợp một thân đầy lông, nếu không có đốm đen, người ta nhìn vào tất nghĩ đây là một đầu đại hùng. Vị Liệp Cẩu Đại Vương kia thật xui xẻo a.
Liệp Cẩu thị nữ nói xong hai tay đầy lông giương vuốt, một bộ tiến lên muốn móc mắt Cảnh Mục, thì bị cánh tay to lớn của Liệp Cẩu Phu Nhân cản lại : " Khác loạn, phải để thực vật thịt tươi, ngươi móc mắt hắn, đến thời điểm hai mắt sưng thối, dòi bọ lúc nhúc, không còn mỹ vị, đại vương thưởng thức sẽ không vui, đến lúc ấy tội các ngươi chịu a".
Liệp Cẩu phu nhân nhìn cẩu thị nữ manh động mắng thầm. Ngày thường tiểu cẩu này lanh lợi, sao giờ ngốc thế này đây. Từ khi nhân loại này b·ị b·ắt về ta đã để tâm tới. Ân, tuy một bộ trói gà không chặt, bất quá trông rất đẹp, rất soái a. Không giống cẩu phu quân kia, xấu xấu xí xí, không có chút phong phạm mỹ nam. Lâu lắm mới bắt được một mỹ nam tử như này, không thể để các ngươi phá hỏng đi, chỉ có thể để ta thưởng thức.
Chúng tiểu yêu nghe Liệp Cẩu Phu Nhân răn dạy, ào ào vỗ mông ngựa :
"Liệp Cẩu Phu Nhân thật sự là xảo trá"
"Gian xảo như cáo già"
"Các ngươi nói vậy là cổ vũ Cáo tộc, phải nói là gian xảo như cẩu"
"A, chẳng phải chúng ta là cẩu a".
"Không đúng, chúng ta là tộc Liệp Cẩu, nói vậy là nâng lên Cẩu tộc"
"Không phải Liệp Cẩu cũng giống Cẩu a?
...
Liệp Cẩu Phu Nhân : "..."
Chỉ trách đám tiểu Liệp Cẩu này còn chưa trưởng thành. Hôm nào cần huấn luyện lại. Ân. Nghe nói nhân loại có Ngự Cẩu Chi Pháp, có thể trộm về giáo lại đám tiểu cẩu này. Chờ chút, nói vậy dường như đang sỉ nhục tộc Liệp Cẩu ta a. Bất quá, Ngự Cẩu Chi Pháp kia là tạo ra để dùng trên thân Cẩu tộc, chúng ta trộm về giáo đám tiểu yêu này cũng không tính là vũ nhục tộc Liệp Cẩu. Chỉ cần có kết quả tốt là được, ta thật thông minh.
Liệp Cẩu Phu Nhân đưa tay ra hiệu chúng tiểu yêu im lặng, hướng Cảnh Mục mở miệng :
"Vị công tử này, có thể cho người ta biết tên a".
Cảnh Mục cố nở nụ cười còn khó coi hơn khóc : " Thì ra đây là đại danh đỉnh đỉnh Liệp Cẩu Đại... Phu Nhân, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Cảnh Mục".
Sao thái độ và lời nói cùng vừa mới của ngươi khác một rạch thiên địa vậy a. Còn nữa, cái bộ dáng thẹn thùng kia là quái quỷ gì. Đám cẩu yêu này thành tinh, học ngôn ngữ nhân loại, dường như nguyên do miệng dài cùng cấu tạo lưỡi khác biệt, nên âm thanh phát ra lanh lảnh, the thé. Ngươi không nên nói giọng giống thục nữ ngượng ngùng như vậy a, ta nổi da gà!
"A, hoá ra công tử tên Cảnh Mục, tên thật đẹp, thật... tốt". Liệp Cẩu Phu Nhân tán thưởng.
Vị công tử này nói tên cho ta, phải chăng có cảm tình với ta? Lần sau phải tìm mua những thoại bản ngôn tình của nhân loại, muốn tán thưởng khuê danh của người ta mà nghĩ mãi không ra từ gì.
Còn nói ta đại danh đỉnh đỉnh, chẳng lẽ dung nhan mỹ mạo của ta đã lan xa đến nhân loại? Thật ngại.
Quan sát thấy Liệp Cẩu Phu Nhân ưỡn ẹo, đưa bàn tay to lớn rắn chắc bộ dáng thiếu nữ hoài xuân che miệng cười khúc khích, mọi người không nhịn được trong bụng một trận di sơn đảo hải.
Tiểu Liệp Cẩu thị nữ một bên quan sát Liệp Cẩu Phu Nhân, nhân lúc không ai để ý, không lọt dấu vết nhẹ nhàng đi ra ngoài.