Chương 2 : Nổi tiếng vô dụng
Thì ra mình chưa c·hết. Chẳng lẽ ta xuyên không? Ân! Cảnh này hắn đã thấy nhiều trong phim và tiểu thuyết.
"Ân... Vị huynh đài này..." Cảnh Mục ngồi dậy, hướng hai thanh niên kia mở lời.
Hai thanh niên kia thấy vậy giật mình, bật dậy ào ào tránh xa hắn co vào góc tường.
"A. Người c·hết sống lại!"
"Yêu quái!"
Lão giả nhắm mắt nhập định cũng bất ngờ, mở mắt ra nhìn chằm chằm hắn.
Cảnh Mục tức giận trừng mắt : "Yêu quái cái đầu ngươi. Ngươi làm sao lớn, không phân biệt được người với yêu quái a".
Hai thanh niên một người da hơi đen, mũi lão trư, một người béo tròn. Thanh niên mũi lão trư lên tiếng :
"Không phải ngươi đ·ã c·hết a, sao còn sống lại".
Cảnh Mục bất bình :
"Ta không c·hết, cần sống lại làm gì".
A! Không phải ta bị xe đâm, đ·ã c·hết a! Nhưng giờ đã sống lại, tức không phải c·hết.
Bất quá, vậy chẳng phải đ·ã c·hết một lần sao? Nhưng kiếp này chưa từng c·hết, vậy tức là...
Rốt cuộc ta đ·ã c·hết hay không c·hết...? Thật đau đầu a!
Đúng lúc này, trong đầu hắn bỗng tuôn ra một luồng ký ức.
Thân thể ở kiếp này hắn cũng tên là Cảnh Mục. Thật đúng là mệnh trung chú định a. Ách, sao dùng từ này cảm giác có phần không đúng đây.
"Cảnh Mục" kiếp này là cô nhi, sống cùng thúc thúc... A, sao nghe quen quen. Giống mình kiếp trước!
Chẳng lẽ thuyết Đa Vũ Trụ Song Song của William James là có thật hay sao, bất quá sao thế giới này còn tối cổ như vậy nha, còn mặc đồ cổ trang. Còn ở hang đá. Ân...ta ở đây tiện tay chế tạo cái máy gì chẳng phải diễm danh vang xa hay sao, tới lúc ấy mọi tỷ muội tử xinh đẹp sẽ vây xung quanh ta :
"Ca ca, huynh thật soái a".
"Thật anh vũ, có thể hô biến ra cái này"
"A... cái này khạc ra lửa! Muội sợ, ôm muội"
Ách... Không đúng! Trong trí nhớ của Cảnh Mục, thế giới này rất giống Đông Á cổ đại. Có văn hoá và ngôn ngữ đồng dạng. Bất quá, thế giới này lại là thế giới tu hành, người tu hành có thể đả sơn trảm hải, phi thiên độn địa. Vũ lực, thực lực cá nhân là tối cao trọng yếu.
Cảnh Mục muốn u sầu vì giấc mơ hồng sử dụng lợi thế khoa học để thật soái tan tành, nhưng nghĩ lại hắn kiếp trước chỉ tập trung kinh doanh, đối với những cái phát mình gì đấy thì hai mắt đen thui. Để hắn tạo ra... hài tử còn nói được. Bất quá, thế giới này có thể tu hành, vậy còn tạm được. Đến thời điểm, hắn áo bào trắng tung bay, một kiếm múa như tuyết lê hoa vũ, phía dưới các muội tử mắt long lanh tim đập liên hồi vỗ tay khen hay không phải thật tốt sao.
Chưa kịp vui mừng vài khắc, da mặt Cảnh Mục nhảy nhót, đen lại. Trong trí nhớ, nguyên bản chủ nhân thân thể này là một tên nổi tiếng vô dụng, còn có thể hình dung là một tên phế vật. Võ không có đức cũng chẳng còn. Cả ngày chỉ biết "hưởng lạc". Nổi danh mọi "thú vui" trên đời không gì không biết, thường xuyên xuất hiện tại thanh lâu, sòng bạc... Nghe nói thúc thúc của hắn là do hắn đ·ánh b·ạc, nợ đông nợ tây, bán hết gia sản nên bị làm cho tức c·hết.
Mấu chốt là "Cảnh Mục" nổi tiếng! Ai ! Hình tượng ấy hẳn các tỷ muội chung quanh đã lưu sâu rồi a.
"Cảnh Mục" này trước đó bị kẻ thù hiềm khích mưu hại khiến hắn bị yêu quái bắt. Đây cũng là lý do hắn xuất hiện tại đây. Còn bị đám yêu đánh một trận thừa sống thiếu c·hết, ngoài việc bề ngoài đẹp mắt chút, thì hắn chính là một người bình thường, không tu hành. Thân thể yếu đuối. Nên sau khi qua một trận đánh, sinh cơ tuyệt. Lúc này mới thuận lợi cho Cảnh Mục xuyên không vào.
Thật thảm a...
Thanh niên mũi lão trư thấy Cảnh Mục thất thần, đưa ngón tay đâm đâm ngực hắn.
Cảnh Mục : "..."
Thanh niên mũi lão trư áy náy mở miệng : "Ta không cố ý đùa ngươi. Bởi vừa mới chúng ta thấy ngươi ngừng thở, mạch không còn đập a".
Thanh niên béo tròn phụ hoạ :"Đúng đúng, ta còn nghĩ muốn đưa ngươi đem chôn a, tránh cho đám yêu quái kia biết ngươi c·hết, không muốn lãng phí vẫn ăn thịt ngươi".
Cảnh Mục cười miễn cưỡng: "Vậy ta phải cảm ơn các ngươi rồi".
Nói đùa gì, nếu các ngươi đem ta chôn, lúc đấy ta từ dưới đất chui lên, doạ các ngươi hồn phi phách tán a.
Cảnh Mục dò hỏi, mới biết thanh niên mũi lão trư tên Lãng Cao, thanh niên béo tròn là Tán Ca.
Phụ mẫu hai ngươi làm sao... đặt tên như vậy a. Hai cái tên thanh lãnh, hoa quý nhiều chừng nào thì các ngươi ngược lại chừng ấy. Phải chăng đổi tên các ngươi hèn hạ một chút thì hẳn phải tốt hơn rồi.
Nghĩ đến một chuyện khác, Cảnh Mục liền hỏi : "Hai vị huynh đài này có cái gương cho ta mượn dùng?"
Lãng Cao giật mình :"Cảnh huynh hỏi mượn gương làm gì?"
Tán Ca thở dài, mắt nhìn Cảnh Mục mang theo đồng tình chi ý: "Hẳn Cảnh huynh biết lần này phải c·hết nên muốn nhìn mặt chính mình lần cuối".
Lãng Cao nghe thế như hiểu ra, gật gật đầu: "Chả trách chả trách. Nói đến, ta cũng muốn ngắm dung mạo mình lần cuối a".
Cảnh Mục : "..."
Dung nhan các ngươi có gì để ngắm? Còn nữa, ta không muốn c·hết a!
"Chúng ta đại nam nhân làm gì mang theo gương tùy thân". Lãng Cao lắc đầu, cái mũi lão trư ướt át rung nguầy nguậy, dường như nếu hắn lắc đầu mạnh hơn nữa, ắt hẳn sẽ có dị vật bay ra.
Cảnh Mục nhịn không được nói: "Hai đại nam nhân nào vừa rồi sợ đến khóc kêu cha gọi mẹ a".
Lãng Cao và Tán Ca trên mặt hiện lên ngượng ngùng chi sắc. Bất quá, Tán Ca vẫn vỗ ngực :" Đấy không phải ta sợ, mà là ta lòng mang hiếu nghĩa. Là đại nam nhân tình thâm ý trọng. Không phải người mang lòng dạ sắt đá. Lâm cảnh nguy hiểm vẫn không quên, nhất dạ hướng về nhân thân".
Lãng Cao phụ hoạ :"Đúng! Ta... cũng như vậy".
Hắn cũng muốn nói những lời thật uy vũ chứng tỏ bản thân, nhưng nghĩ nửa ngày không ra từ gì, đành phụ hoạ.
Cảnh Mục: "Ha...ha".
Các ngươi nói hay lắm, ta... không có cách nào phản bác.
"Ta có cách" Lãng Cao bất ngờ vỗ trán, cười to lên. Hắn chạy tới một góc phòng khác, cầm lên một tiểu bình bằng gỗ, đưa tới cho mọi người xem :" Cái này soi được".
Nói rồi, vui vẻ cầm lấy soi mặt mình trong tiểu bình.
Cảnh Mục loáng thoáng thấy trong tiểu bình có nước vàng, có chút bọt nổi lên. Hắn hơi đoán được đó là gì, cau mày bịt mũi: "Đó... là gì, ngươi biết a?".
Lãng Cao cười vui, vẻ đắc ý: "Tiểu bình này để tù nhân... giải sầu nha. Vừa nãy không lâu chúng ta b·ị b·ắt nhốt vào đây, ta đã tinh ý nhìn được cái này. Các ngươi không nên lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, cho dù lâm vào nguy hiểm cũng cần tỉnh táo, để ý những điểm bình thường nhất, vì có thể sẽ có tác dụng bất ngờ".
Cảnh Mục :"..."
Tán Ca: "..."
Lão giả : "..."
Soi mặt vào nước tiểu mà nhìn chính mình! Chuyện này là có thật a. Phối hợp thêm bộ dạng Đại Trư Ca của Lãng Cao, quả thực phù hợp đến không thể hợp hơn.
Liền Tán Ca luôn cùng Lãng Cao huynh huynh đệ đệ tranh luận thật vui thời gian dài, không nhịn được không lọt dấu vết dịch dịch dời xa Lãng Cao, tránh cho cỗ vị đạo hương diễm kia bay đến thân.
Trọng yếu là dịch thể trong tiểu bình không phải của Lãng Cao a.
Bất quá, nghĩ kỹ một chút, lời hắn nói cũng có vài phần đạo lý.
Lãng Cao ngắm ngía dung nhan mình hồi lâu, thở dài một hơi: "Sắp phải từ biệt gương mặt này, ai...". Hắn quay đầu, đưa tiểu bình hướng Cảnh Mục : "Cảnh huynh, đến lượt ngươi soi a".
Cảnh Mục không còn gì để nói. Ngươi soi thì soi một mình đi. Hắn nhã nhặn từ chối: "Há, ta thực muốn sống thêm a, không muốn nhìn mặt mình lần cuối".
"Sao vừa nãy ngươi nói khác...". Lãng Cao không nhịn được lầu bầu trong miệng. Hắn đặt tiểu bình lại nguyên địa :"Nói đến, thật khó ngửi a, không biết là kẻ nào ăn uống lung tung đầy tạp chất. Không tốt! Không tốt!".
Mọi người: "..."
Mạch não ngươi bình thường a, bây giờ mới nhận ra được vị đạo hương diễm ấy.