Chương 1 : Cảnh Mục kiếp này
Đau!
Không cử động được!
Cảnh Mục cảm thấy toàn thân không có sức lực, hô hấp khó khăn. Toàn thân trên dưới bị siết chặt, dường như hắn bị trói chặt cơ thể. Nghĩ đến trước khi hôn mê chiếc xe quen thuộc ấy xông tới trước mặt, Cảnh Mục trong lòng thấy lạnh lẽo.
Cảnh Mục từ nhỏ là cô nhi, sống cùng thúc thúc. Tuổi còn trẻ trải qua nhiều biến cố cùng nỗ lực phấn đấu, hắn đã thành công nắm trong tay một sản nghiệp không nhỏ.
Sau đó không lâu, hắn gặp người phụ nữ kia. Nàng mỹ lệ rung động lòng người. Một đoá hoa rực rỡ có nhiều ong bướm vây quanh theo đuổi. Cảnh Mục không xem những người kia là đối thủ. Hắn lên kế hoạch tỉ mỉ t·ấn c·ông t·ình cảm của nàng, dần dần khiến nàng cảm động. Đến một ngày, nàng đã ngã vào lồng ngực của hắn.
Cảnh Mục từ đấy cảm thấy hắn dường như hạnh phúc nhất nhân gian. Có gia tài, có sản nghiệp, có mỹ nữ. Một thời gian sau, sản nghiệp của hắn ban đầu kinh doanh rất ổn định, không hiểu sao dần xuất hiện nhiều lỗ hổng, bị báo chí, truyền thông, kẻ thù t·ấn c·ông.
Bất quá, Cảnh Mục là kẻ rất có tài, dưới sự điều khiển của hắn, mọi khó khăn dần ổn định lại. Tuy khó khăn vẫn thường xuyên xuất hiện nhưng Cảnh Mục vẫn luôn kiểm soát được, chưa bao giờ xuất hiện tình huống vượt khống chế.
Ngày định mệnh ấy, Cảnh Mục nhận được tin hẹn hò của bạn gái. Địa điểm là một nơi rất vắng vẻ, ít người qua lại. Cảnh Mục không chút nghi ngờ, chỉ nghĩ tâm nữ nhân ưa thích lãng mạn.
Hắn nghĩ thầm khi đến mình làm gì cho phải, tới từ sau bịt mắt rồi trao một nụ hôn? Không được! Nếu làm thế thì nàng sẽ cho là mình vô sỉ, chỉ thèm thân thể nàng. Cách đấy đã quá cũ.
Có nên dùng nước hoa hàng hiệu? Không ổn. Nàng sẽ cho là ta ẻo lả. Nam nhân trên thân vị đạo toàn hương nước hoa, còn tư cách gì.
Cảnh Mục đến địa điểm hẹn. Không phải chờ quá lâu, hình ảnh chiếc xe quen thuộc đã xuất hiện trước mắt. Cảnh Mục liền nở nụ cười tươi, nhưng rất nhanh nụ cười đã cứng đờ trên khuôn mặt hắn.
Ầm!
Thân hình Cảnh Mục bị hất tung bay ra ngoài, hắn cảm thấy cả người xương cốt đều nứt. Hắn cố giữ một tia lý trí cuối cùng cố gượng dậy.
Thân ảnh quen thuộc kia bước xuống xe. Trái ngược với tưởng tượng chạy đến lo lắng, khóc nức nở gọi c·ấp c·ứu, người phụ nữ đó bước chậm lại, đôi mắt muốn nhắm lại của hắn thấy rõ vẻ áy náy trên khuôn mặt xinh đẹp đó.
"Xin lỗi, ta..." Người phụ nữ vừa quen vừa lạ ấy tới ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài mở miệng. Một lúc sau, Cảnh Mục hiểu tất cả. Nàng ban đầu là người yêu đối thủ cạnh tranh công ty cùng hắn. Nàng được hắn cầu khẩn, dùng sắc dụ Cảnh Mục, thâm nhập sản nghiệp Cảnh Mục để tạo lợi thế cho hắn.
Nàng quá yêu người đàn ông kia nên bất chấp tất cả. Cố tình tạo cảnh "trùng hợp" gặp phải Cảnh Mục. Cuối cùng thành công chiếm được tình cảm hắn. Trước đó nhiều lỗ hổng, bất lợi của công ty hắn xuất hiện của là nàng tạo ra hoặc làm gián điệp, nhưng đều bị Cảnh Mục hoá giải. Người đàn ông kia cuối cùng không kiên nhẫn, muốn nàng tạo hiện trường giả đ·âm c·hết hắn, hắn sẽ cưới nàng.
Thực trước đó Cảnh Mục cũng lờ mờ biết được việc nàng sắc dụ. Hắn muốn tương kế tựu kế phản đòn đối phương. Nhưng không ngờ cuối cùng sẽ cắm trong tay nàng, kết cục bi thảm thế này. Ai ngờ được đối phương sẽ làm hành động không khôn ngoan như thế.
Tạo hiện trường giả thế này, quá nhiều sơ hở a.
Nàng và người đàn ông kia cũng sẽ bại lộ a!
Nữ nhân kia sau khi tâm sự xong, thấy Cảnh Mục toàn thân đầy máu, xương cốt gãy hết, nhịn không được thương cảm nói: "Thật xin lỗi, ngươi hãy ngủ đi".
Nói xong, đưa tay vuốt mắt hắn.
Cảnh Mục toàn thân hầu như nát vụn hết, không thể cử động. Hắn cũng không thể nói. Chỉ còn giữ một tia lý trí cố nghe nàng nói hết đã là đại giới rồi. Chỉ có thể mắng thầm...
Tiện nữ!
Độc xà a!
Ngốc manh, hành động ngu ngốc!
Ngươi đừng vuốt mắt a, ta còn chưa c·hết!
Cảnh Mục cũng không thể ngăn được hành động của nàng, chỉ đành để nàng vuốt mí mắt xuống. Nữ nhân kia sau đó thở dài một hơi đứng dậy, quay người rời đi.
Cảnh Mục thực muốn nhắm mắt hắn, bỗng nhiên được nghe tiếng xe, hắn cố gắng mở mắt ra nhìn lần cuối.
Ầm!
Một chiếc xe tải từ xa phóng tới tông thẳng vào nữ nhân đó. Thân hình cao gầy văng ra xa, trùng hợp nằm đối diện hắn. Cảnh Mục phảng phất nghe tiếng tài xế gọi điện thoại : "Đã giải quyết xong tất cả".
Nữ nhân nằm bất động đối diện mặt hướng về phía hắn. Cảnh Mục lờ mờ thấy trên khuôn mặt nàng chảy ra hai hàng nước mắt.
"Ai... nữ nhân ngốc!".
...
Tâm trí tư duy Cảnh Mục dưới sự hỗn độn rất nhanh bình phục, tỉnh táo dần.
Lúc này xung quanh dần dần không còn là một mảnh hỗn độn nữa, trước mắt hắn dường như có ánh sáng tồn tại, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng người nói chuyện:
"Làm sao để thoát khỏi nơi này ?"
"Các ngươi chấp nhận vận mệnh đi thôi"
"Ta không muốn c·hết, tối nay ta còn muốn đi thanh lâu"
"Ngươi chỉ biết đi thanh lâu a?"
"Ngươi biết cái gì, chỉ tiếc sau này không còn được gặp Diễm cô nương"
"Ngươi chớ ca thán, chuyện đấy có gì tiếc nuối. Năm sau phụ thân sẽ cưới thê tử cho ta, đây mới là chuyện đáng buồn nhất, ta chưa cưới thê tử... a không phải, chưa kịp phụng dưỡng phụ mẫu đã bị yêu quái ăn thịt, phụ mẫu, cứu ta, ô...ô..."
"Hừ, nam nhân không có ý chí. Luôn miệng khóc phụ mẫu, xấu hổ"
"Ngươi tên vô cảm này..."
"Các ngươi bình tĩnh, chúng ta cần hợp tác để làm sao không bị ăn thịt"
Cảnh Mục nghe không hiểu sao, giới trẻ bây giờ thật đáng buồn. Người ta bị t·ai n·ạn còn ai chịu không gọi xe cứu thương, ở giữ đường nói cái gì lung ta lung tung. Lại còn ăn thịt, tính ăn nhau tại đây a. Ta tuy cũng còn trẻ nhưng phẩm chất tốt hơn các ngươi nhiều. Đợi sau khi hồi phục, ta bốc phốt các ngươi lên Internet cho thiên hạ phỉ nhổ các ngươi.
Cảnh Mục bây giờ mới nhìn kỹ xung quanh. Hắn bây giờ đang ở trong một căn phòng đá nhỏ... Ách, trông cũng giống hang đá. Xung quanh vị đạo h·ôi t·hối bốc lên nồng đậm. Cả phòng chỉ có một khe nhỏ hẹp cỡ đôi mắt thông ra ngoài, phía trên tường cắm vài ngọn đuốc chiếu sáng.
Xung quanh Cảnh Mục còn có bốn người khác. Hai thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang ngồi dựa vào tường đá tranh luận như vịt. Một lão giả ngồi nhắm mắt... nhập định. Một người cách đó không xa đang nằm bất động dưới đất, trông thân hình thon thả dường như là nữ tử.
Mặt phòng đá trải đầy cỏ khô. Mọi người y phục rách nát, lộn xộn không chỉnh tề. A... sao những người này mặc y phục cổ trang. Chẳng lẽ đám người này đưa mình đến đây đóng phim? Hố cha! Ta đang bị t·ai n·ạn a! Sao có thể đóng phim? Đoàn phim này biết mình sắp c·hết, nên đưa vào đóng vai "t·hi t·hể"?
Không đúng! Cảnh Mục rất nhanh phát hiện được y phục những người này chất lượng kém cỏi, không loè loẹt và mỹ lệ như trong phim. Hai "diễn viên" nam kia cũng không... trang điểm đậm phong cách nam nhu như những nam diễn viên hiện nay. Càng rùng mình hơn là, xung quanh căn bản không có camera quay phim, thậm chí không nhìn thấy một chiếc điện thoại di động nào, không nhìn thấy cột điện, không nhìn thấy xe hơi, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết quen thuộc nào của thế giới hắn đang sống.