Chương 15: Chiến thắng - Hồi ức của Hạ Ngũ
- Đồ khốn, ai cho ngươi làm b·ị t·hương cậu ấy hả?
Lạc chạy đến thì nghe thấy một tiếng quát như vậy, Mitsuri đang điên cuồng chém vào khớp gối của Hạ Huyền Ngũ, khiến cho nó dù có khả năng khôi phục cao nhưng nhất thời cũng không thể đứng lên.
Thỉnh thoảng, nó cố gắng chồm người về sau muốn dùng tay đập c·hết Mitsuri nhưng đều bị cô linh hoạt né tránh, khiến nó cũng không làm gì được.
Không biết sau, nhìn cảnh này Lạc cảm thấy có chút muốn cười, tuy nhiên cũng không dừng lại mà còn tăng tốc tiến lên.
Lúc chạy ngang qua tầm nhìn của Mitsuri còn không hề keo kiệt đối với cô giơ lên ngón tay cái.
Lần này, Lạc không phạm phải sai lầm như trước nữa, thay vào đó hắn dùng lưng Hạ Ngũ như một con đường tiến lên, từ Mitsuri hắn đã nhìn ra được một chút điểm yếu của thứ này.
Đó chính là cơ thể lớn nhưng không linh hoạt, khó có thể đối phó với các loại công kích từ phía sau.
Giẫm một cái hơi phi thân lên không, Lạc xoay một vòng tụ lực vào tay phải đánh ra [ Lôi Quang ].
Xét về đơn thể công kích mục tiêu thì đây là thức mạnh nhất trong năm thức của Thiên không kiếm thức, mượn tất cả lực lượng bên ngoài như tốc độ, hay quán tính để tăng thêm uy lực.
Phập!!
Lần này, Lạc rất thuận lợi chém vào cổ của Hạ Ngũ, đáng tiếc lưỡi kiếm chỉ vào sâu được phân nửa thì đã bị cản lại, vùng da cổ của Hạ Ngũ không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đen kịt, dưới ánh trăng tỏa ra hào quang u tối như kim loại.
- C·hết tiệt, là Quỷ thuật thiết hóa cơ thể.
Mắng thầm một tiếng, Lạc nhìn bàn tay to lớn đang đập tới thì vội né ra, trên không dùng Ẩn Vân mượn lực đạp xuống phần eo bụng của Hạ Ngũ.
- Tao không tin mày thiết hóa được nguyên cả cái cơ thể khổng lồ này.
Lạc cười gằn, thân có một nửa là quỷ hắn thừa hiểu việc sử dụng quỷ thuật tiêu hao nhiều quỷ lực như thế nào, để duy trì cả cái cơ thể khổng lồ này Hạ Ngũ cũng chắc chắn không còn nhiều quỷ lực để tiêu xài hoang phí, cao lắm cũng chỉ đủ bao lại phần cổ yếu hại.
[ Vũ tịch ] một kiếm thức lấy đâm làm chủ đạo, thường trong chiến đấu sẽ như mưa rơi công kích địch nhân, tuy nhiên đối với loại quỷ to lớn như Hạ Ngũ thì có đâm bao nhiều cũng không nhiều tác dụng, cho nên lần này Lạc hơi biến thể một chút dùng toàn lực đâm thẳng một kiếm.
Phập!!
Quả nhiên, trừ vùng cổ ra thì Hạ Ngũ đã không thể thiết hóa những bộ phận khác, Shiku thuận lợi như đâm đậu hủ xuyên lút cán vào bên trong.
G-rừ!!
Hạ Ngũ b·ị đ·au gào lên, cơ thể nó đột nhiên nhỏ đi 5m, bù lại các v·ết t·hương dưới khớp gối do Mitsuri gây ra chỉ chớp mắt đã hồi phục lại hoàn toàn.
Không để Mitsuri kịp phản ứng, Hạ Ngũ xoay người dùng một chân quét qua đá bay cô ra xa, tuy ở khoảnh khắc cuối cùng cô đã kịp hoành kiếm đón đỡ nhưng cũng c·hấn t·hương nặng, xương cốt toàn thân như muốn rã rời.
Bên trên, Lạc cũng bị chấn động khiến cho mất thăng bằng đôi chút, phải nắm chặt lấy Shiku để bám lại.
Hạ Ngũ từ từ đứng lên, cái đầu khổng lồ nhìn xuống Lạc đang treo lủng lẳng ở dưới eo nó.
Cái miệng gằn ra một chữ " c-h-ế-t " từ trong mắt Hạ Ngũ lại là hai tia hồng quang bắn ra, cộng thêm hai tay chộp tới hoàn toàn phong tỏa tất cả đường lui của hắn.
- C·hết cái mẹ nhà mày!!
Lạc mở miệng ra là nói tục thành văn, chân tay cũng không chậm sử dụng [ Ẩn vân ] mãnh mẽ đem bản thân nhích về trước một chút.
Shiku cắt thêm một đoạn trên bụng Hạ Ngũ, còn Lạc thì đặt chân lên người đối phương bắt đầu song song với mặt đất mà chạy.
Hồng quang bắn hụt đục ra trên người Hạ Ngũ hai cái hố đen, khiến hắn đau đớn gào lên, còn đôi tay thì không đuổi kịp tốc độ của Lạc nên căn bản không thể chạm tới góc áo của hắn.
Cứ như vầy thì chỉ chút nữa thôi nó sẽ bị Lạc mổ bụng, dù có không c·hết nhưng cũng sẽ rất đau, từ khi trở thành quỷ Hạ Ngũ hắn còn chưa b·ị t·hương nhiều như hôm nay bao giờ.
Do dự một tích tắc, nó quyết định từ bỏ thiết hóa cổ mà dồn quỷ lực xuống bụng, khiến cả một vùng da dưới chân Lạc trở nên cứng rắn, Shiku cũng bị kẹt cứng lại.
Lúc này, bàn tay to lớn lại chộp tới.
Theo Hạ Ngũ biết, tất cả các kiếm sĩ sẽ không bao giờ buông bỏ thanh kiếm của mình, cho dù có c·hết cũng vậy.
Cho nên nó rất hưng phấn vì nghĩ rằng lần này Lạc c·hết chắc rồi.
Đáng tiếc, kẻ ở trước mặt nó đây cũng không phải loại có kiếm tâm gì đó mạnh mẽ cho cam, nở nụ cười tươi rói thản nhiên buông tay khỏi Shiku rồi nhảy xuống đất.
" Nhờ cả vào cô đó, Mitsuri-chan "
Trong khi Hạ Ngũ vẫn còn bất ngờ về hành động của Lạc thì sau gáy nó bất ngờ cảm thấy thật lạnh, Mitsuri tưởng như trọng thương từ lúc nào đã nhảy lên đến phần gáy của nó, thanh Aisuru được cô nắm chặt trong tay, hai mắt như bắn ra hỏa diễm rực cháy.
Ái Chi Kiếm thức thứ nhất : Sơ Luyến Liệt Hoại ( 壱ノ型 初恋のわななき)
Dưới ánh trăng, một đường kiếm bạc lóe lên tức qua, Mitsuri như tinh linh xoay hai vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, hướng về Lạc cười tươi rói ra dấu tay hình chữ " V " hai quả núi to trắng hồng lấp ló sau lớp áo cứ rung rinh rung rinh không ngừng.
- Thành công rồi.
Như đáp lại lời của Mitsuri, cái đầu to của Hạ Ngũ dần trượt rồi rơi xuống, cơ thể khổng lồ cũng ngã nằm xuống đất, nhưng giữa đường thì dần hóa thành vô số tro bụi bay đầy trời rồi biến mất.
- Ya, giỏi lắm Mitsuri-chan.
Lạc lao đến, trong ánh mắt bất ngờ của Mitsuri ôm chầm lấy cô quay mấy vòng trên không trung, khuôn mặt Mitsuri lúc này đỏ ửng như trái táo, hai mắt nhộn nhạo như sắp chảy nước, trong tâm thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Mitsuri bất ngờ nhận ra, mình thật sự cũng....không hề ghét cảm giác này!!
- Ehe, ehehehe!!
Cách đó một khoảng cách, một đôi mắt hai màu thu lại hết cảnh này, bên trong tràn đầy đắng chát, khổ sở cùng một tia...chúc phúc.
Hơi lắc người một cái, thân ảnh như một con rắn độc lại tiếp tục chìm vào bóng đêm phía sau lưng, chỉ để lại một âm thanh nhỏ nỉ non đầy cô tịch.
- Mong em hạnh phúc, Mitsuri.
**** Hồi ức của Hạ Ngũ ****
- Ta là ai??
- Ta đang làm gì ở nơi này?
Ta đứng trong một không gian đen tối, trước mặt phía sau, trên trời dưới đất đầu không có gì tồn tại, chỉ một mình ta.
Hồi ức của ta về kiếp sống loài người bắt đầu xuất hiện. Phải rồi, ta là Hạ Ngũ, ta đã bị hai sát quỷ kiếm sĩ non trẻ g·iết c·hết, có lẽ đây là những giây phút cuối của cuộc đời.
50 năm trước, ta sống trong một ngôi làng nghèo ở núi Kikoku với cái tên Hatake, toàn bộ người dân ở đây đều sống với một cái nghề duy nhất --- trồng t·huốc p·hiện.
Con người ở đó thật kinh tởm, ai cũng gầy trơ xương, đi đứng xiêu vẹo như những cái xác khô, bọn họ bị nghiện, bị chính những người giàu có thuê họ trồng t·huốc p·hiện khiến cho nghiện.
Trừ---gia đình của ta ra!!
Cha ta là thợ rèn, lúc còn trẻ ông từng chu du bên ngoài nên biết được tác hại của thứ thuốc kia, ông cấm ta cùng em gái không được chạm vào chúng.
Đã từng có lần, ông muốn dẫn chúng ta chạy trốn khỏi làng, nhưng đều bị mọi người bắt lại, nơi đó như một cái lồng chim giam cầm tất cả mọi người khỏi thế giới bên ngoài.
Năm ta 14 tuổi, em gái Hanako của ta bị một đám đàn ông trong làng lấy danh nghĩa tế thần đem lên núi, ta cùng cha cầm theo kiếm âm thầm đi theo phía sau muốn cứu con bé về.
Màn đêm buông xuống, một con quỷ tựa như giống lai của người và lợn xuất hiện, nó ăn thịt tất cả dân làng lên núi, đến tận lúc này ta mới biết thì ra cả làng này chỉ là chuồng nuôi thức ăn của nó, đám t·huốc p·hiện kia thì như gia vị thêm vào trong món ăn.
Vì cứu Hanako, cha ta đã liều c·hết ngăn cản con quỷ, tạo thời gian cho hai chúng ta chạy trốn.
Ta nắm tay em gái, chạy mãi, chạy mãi, mặc đất đá cắt nát đôi bàn chân, mặc gai rừng đâm trầy da tróc thịt, mặc cành cây chọt mù một bên mắt, ta vẫn chạy!!
Nhưng, chúng ta cuối cùng cũng không thoát khỏi con quỷ kia.
Ở trước mặt ta, nó ăn lấy từng miếng thịt trên người Hanako, cười sặc sụa mặc cho con bé gào khóc vì đau đớn, ta thật bất lực, hai chân bị cắt đứt ta chỉ có thể dùng tay cào đất bò lên.
Hanako đ·ã c·hết, đầu lâu con bé được ném ngay trước mặt ta, đôi mắt vô hồn kia nhìn ta chằm chằm như muốn hỏi " Onii-chan vì sao không cứu em??" " Em đau lắm!!"
Ta muốn g·iết nó!! Giết nó!!! Giếtttttt!!
Vào những giây phút tăm tối nhất đó, Muzan-sama xuất hiện.
- Thật đáng thương. Ta sẽ giúp ngươi vậy!!
Muzan-sama đã ban cho ta sức mạnh tuyệt vời, ta g·iết con quỷ, ta ăn từng miếng thịt từng đốt xương của nó, uống máu rút tủy.
Để em gái luôn bên cạnh mình, ta nuốt đầu lâu em ấy vào bụng, Hanako bé nhỏ sẽ không bao giờ phải chịu đau khổ nữa, đã có nii-chan bảo vệ cho em.
Từ đó, ta theo Muzan-sama rời đi, trách nhiệm của ta là thanh trừng tất cả những con quỷ cả gan dám phản bội ngài, nhai nuốt biến chúng trở thành một phần sức mạnh của ta.
Ta là Hạ Ngũ - một con quỷ diệt quỷ!!
Đứng trong bóng tối, phía bên kia xa xôi ta có thể nhìn thấy gia đình mình đang vui vẻ trên Thiên Đường.
Nhưng ta không thể đến đó, quay người càng ngày càng đi sâu vào trong bóng đen, có lẽ là địa ngục đang chờ ta ở phía trước đi.
Ta-----đã không thể trở về!!