Chương 14: Kịch chiến Hạ Ngũ - Hồi ức của Mitsuri
- Ực, to dã man con ngang.
Nhìn người khổng lồ cao hơn 25m như một toàn nhà cao tầng trước mặt, Lạc không kiềm được nuốt ngụm nước bọt khan, cái Quỷ thuật này cũng quá ra sức đi.
- Tuyệt vời, to thật là to!
Còn Mitsuri, thôi được rồi, cô nàng này đã sớm hai mắt phát sáng mà đối với địch nhân nâng lên cuồn cuộn ngưỡng mộ, khiến hai người nam nhân bên cạnh khóe mắt thẳng co giật không biết nên nói gì mới tốt.
- Giao cho hai người giải quyết thứ này, ta sẽ không ra tay trừ khi một trong hai bên c·hết!
Iguro lãnh đạm bỏ lại một câu rồi nhún người nhảy lên cây, hai ba lần di chuyển đã biến mất trong khu rừng đen kịt.
Lạc cùng Mitsuri hai mặt nhìn nhau, gật nhẹ đầu rồi chia ra hai bên tập kích tới.
Huyền Ngũ giơ lên nấm đấm to của mình đập xuống, khí thế kia có khác gì một quả đạn pháo oanh tạc đâu, đừng nói sức mạnh gấp sáu lần người thường như Lạc, kể cả Mitsuri gấp tám lần cũng không dám đón đỡ thứ này.
Oành!!
Mượn các thân cây di chuyển linh hoạt né qua, nắm đấm dưới mặt đất đục ra hai cái lỗ lớn, sức mạnh so với tảng đá bay lúc trước phải còn gấp ba bốn lần.
Lôi quang.
Phốc!!
Thiên Không nhất thức mang cho Lạc sức bật cực mạnh trong tích tắc, mượn tốc độ siêu nhanh hắn thử chém một đòn toàn lực lên cánh tay của Huyền Ngũ.
Lưỡi kiếm không như bình thường dễ dàng cắt vào trong da thịt, độ cứng này so với sắt thép còn phải hơn, chỉ lún vào nửa lưỡi kiếm là đã bị cản lại, so với cơ thể khổng lồ thì v·ết t·hương này chỉ như muỗi đốt, Lạc theo quán tính lướt thêm một đoạn rút Shiku ra trước khi chuyển hướng né một cái quét tay tới.
Vết thương trên tay quỷ sinh sôi lên một đám thịt vụn lúc nhúc như dòi bò, chỉ vài chục giây sau đã hoàn hảo lại như chưa từng xảy ra việc gì.
- Tốc độ hồi phục tính ra cũng không nhanh lắm, chắc là tác dụng phụ khi phòng ngự cao.
Tiếp tục tiến lên áp sát Lạc thầm nghĩ, Hạ Ngũ sức mạnh lớn, hồi phục không nhanh, tốc độ không cao, có điều lực phòng ngự thì quá mức, lại thêm thân hình quá lớn nên sẽ rất khó một kiếm cắt đầu.
Mà với loài quỷ, chỉ cần không bị cắt đầu hay mặt trời chiếu vào thì cũng có thể xem như là một loài bất tử.
Oành!!
Hai nấm tay Hạ Ngũ liên tục vung vẩy, có điều bất kể Lạc hay Mitsuri đều trơn tuột như cá chạch tránh qua, có điều khu rừng thì tai ương rồi, đã sớm bị hủy hoại cả một góc.
- Mitsuri-chan, tập trung t·ấn c·ông vào gân chân ở khớp gối sau của nó.
- Hiểu rồi.
Ở dưới chân Hạ Ngũ, hai người giao lưu một câu ngắn gọn trước khi tách nhau ra né hai cái chân to bằng ba cây cột đình đá tới.
Cô nàng Mitsuri này lúc bình thường có chút không đáng tin lắm nhưng thật chất khi chiến đấu khả năng rất mạnh, chỉ là đầu óc có phần cứng nhắc nên cũng chỉ biết cường công, gặp tình huống xấu ít ứng biến.
Lạc thì ngược lại, bất kể sức mạnh hay linh hoạt đều kém hơn Mitsuri, nhưng được cái tốc độ hắn cao, lực bộc phát cũng không tồi.
Chính vì ưu thế tốc độ đó nên hiện tại Lạc muốn leo lên người Hạ Ngũ, rồi tìm cách chém đầu nó, mà để làm vậy thì cần có Mitsuri ở bên dưới không ngừng q·uấy r·ối khiến Hạ Ngũ phân tâm.
Ẩn vân.
Nhún người nhảy lên không trung, Lạc dùng mũi chân trái điểm nhẹ vào mũi chân phải, phát lực đưa bản thân di chuyển thêm một đoạn, nhẹ nhàng đáp xuống trên vai phải Hạ Ngũ.
Ngay lập tức, một bàn tay to như cái bồ mang theo thế đập rồi quất tới.
Thời gian canh rất chuẩn, Lạc căn bản không có không gian tiến hành né tránh.
" Mitsuri-chan "
Trong lòng hồi hộp niệm lên một câu, cũng may ở mấy thời khắc như vầy cô nàng vẫn là đáng tin cậy, dùng Aisuru thi triển ra thức thứ hai > một hơi cắt đứt hai cái gân chân sau khớp gối của Hạ Ngũ.
Thân thể khổng lồ mất thăng bằng ngã quỳ xuống, Lạc cũng nhờ đó mà thoát một kiếm khi bàn tay phải đổi hướng chống xuống mặt đất cho khỏi nằm bẹp.
- C·hết mày rồi con!!
Lôi quang.
Biết Hạ Ngũ sẽ sớm phục hồi, Lạc bắt lấy thời cơ mà lao đến muốn chém phăng đầu nó, một kiếm không được thì hai kiếm ba kiếm.
Đáng tiếc, dự định của hắn chú định là không thực hiện được.
Hạ Ngũ xoay đầu sang nhếch mép cười nhìn Lạc, hai mắt phát ra hai tia hồng quang bắn tới.
Tốc độ sấm chớp có thể vượt qua tốc độ ánh sáng sao?? Hơn nữa Lạc cũng làm gì lấy nhục thân con người đạt được mức đó, cho nên hắn rất bi kịch b·ị b·ắn xuyên người rồi.
Nếu không phải nhờ giác quan thứ điên cuồng sáu báo động cùng kinh người lực phản ứng thì mục tiêu lần này của hai tia hồng quang kia chính là đầu cùng tim của hắn, nhưng cuối cùng lại chỉ bắn xuyên qua vai phải cùng phần ngoài bụng trái.
Lạc bị lực xung kích, đánh bay ra khỏi thân Hạ Ngũ, rơi xuống ở trên mặt đất cách đó mấy chục mét, lăn vài vòng trên đất đập vào gốc cây gãy mới dừng lại được.
- Raku-san.
Khụ!
Hộc ra một ngụm máu, Lạc giơ tay ra hiệu cho Mitsuri lo kiềm chế Hạ Ngũ chứ không nên đến đây, xong mới chống kiếm cố gắng đứng lên.
Điều tiết hơi thở, khiến cơ bắp chỗ b·ị t·hương ép mạch máu lại để cầm máu, hắn còn âm thầm dùng một chút máu quỷ bên trong Quỷ ngọc ổn định lại tình hình.
Bởi xung quanh còn có Iguro đang âm thầm quan sát nên Lạc cũng không dám dùng quỷ lực công khai, chỉ đối với xương cốt cùng nội tạng bên trong sơ bộ điều trị.
Vài chục giây sau đó, cảm thấy đã đỡ hơn chút, Lạc lại cầm kiếm lên xông tới hỗ trợ Mitsuri, một mình cô ấy căn bản không thể chống cự nổi Hạ Ngũ.
*** Góc nhìn của Mitsuri ***
Ta là Kanroji Mitsuri, là một kiếm sĩ diệt quỷ.
Tuổi thơ của ta trôi qua tương đối không giống với mọi người, người nhà rất nhanh chóng phát hiện ra ta trời sinh có thần lực, lại thêm do ăn quá nhiều mochi anh đào nên tóc ta đổi sang màu hồng có chút xa ở phần ngọn, nhìn càng khác người.
Ta ăn rất nhiều, nhiều đến nỗi gia đình đều kém chút nuôi không nổi, họ chỉ ước mau chóng có người cưới ta đi, mà ta thì cũng muốn lấy chồng, hehe!
Năm 17 tuổi, ta bị nhà trai cự tuyệt lần thứ 13 trong cuộc đời, họ đều xem sức mạnh của ta như quái vật, ta tuyệt vọng, nên ta bỏ nhà rời đi.
Lần đó, ta gặp được Oyakata-sama, chính người đã nhận ra khả năng của ta, khuyên ta hãy dùng sức mạnh của mình để giúp đỡ mọi người, bởi vậy nên ta đồng ý gia nhập Sát quỷ đoàn.
Theo Hỏa Trụ học tập 4 tháng, ta từ hơi thở của lửa sáng tạo ra một loại hơi thở dành riêng cho mình, bởi vì bản thân luôn khao khát tình yêu nên ta gọi nó là >. Ừ, mặc dù ta vẫn ế nhưng ta thích gọi như vậy!!
Hỏa Trụ - Sengoku-san khen ngợi ta rất nhiều, đưa ta đến nơi diễn ra kỳ kiểm tra cuối cùng để có thể chính thức trở thành một kiếm sĩ diệt quỷ.
Tuyệt vời, ở đây có rất nhiều người, ai nhìn cũng đều rất ngầu và mạnh mẽ, còn có rất nhiều trai đẹp nữa.
Chúng ta đồng thời tiến vào núi Fujikasane, nơi giam giữ những con quỷ b·ị b·ắt được, ở đây lần đầu tiên ta chính thức chiến đấu cùng quỷ.
Nói sau nhỉ, cơ thể chúng toát lên những loại cảm xúc tiêu cực khiến ta chán ghét, không có yêu thương, chỉ có căm hận, ganh tị, điên cuồng.
Chúng muốn ăn ta, nhưng cuối cùng lại bị ta g·iết c·hết hết. Ở khoảnh khắc cuối đời, ta nhìn thấy trong mắt quỷ là sự tưởng niệm, hồi ức cùng vui vẻ.
Từ đó, ta hiểu ra rằng, c·hết----đối với quỷ cũng không hẳn là một việc tồi tệ, mà chính là sự giải thoát.
Ngày thứ tư trong bài kiểm tra, ta nhìn thấy một người siêu thú vị.
Đó là một thiếu niên tuổi tầm 13, nhỏ hơn ta cả 4 tuổi, tuy nhiên kiếm thuật của cậu ta rất mạnh, so với ta cũng không hề thua kém.
Đặc biệt, cậu ấy cứ như ông cụ non, quá mức nghiêm túc rồi, lại còn có chút stundere.
Cậu ta thật kỳ lạ, tự nhiên lại gọi tên ta một cách rất dễ dàng, cứ như chúng ta thân nhau lắm vậy, mặc dù đây chỉ là lần gặp nhau đầu tiên.
Mồ, người ta lớn tuổi hơn đó, không biết tôn trọng một chút nào hả??
Khi ta nói vậy, cậu ấy chỉ cười rồi dùng kiếm gõ lên đầu ta, hì hì, bởi vì cậu ta lùn nên không dùng tay gõ tới được.
- Gọi một cô gái đẹp như Mitsuri-chan là chị thì lãng phí quá!!
Đó là nguyên văn những gì cậu ta nói, cũng không biết dáng vẻ nghiêm túc lúc đầu đâu mất rồi.
Cuối cùng, chúng ta trở thành bạn đồng hành để vượt qua kỳ kiểm tra, cậu ấy cũng là người bạn đầu tiên mà ta có trong cuộc đời.
Tên của cậu ấy cũng từ giây phút đó in đậm vào trong lòng của ta ---- Raku Kanzaki.