Chương 12: Iguro cùng Mitsuri đến
Thị trấn Shibuya, trên nóc sòng bạc Fōchun.
Lạc đứng đó, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Tây Môn Nhữ Tuyết rời đi, thân ảnh đối phương rất nhanh di chuyển trên các ngôi nhà sau đó mất hút ở một góc đường nào đó.
Giao thủ qua chỉ trong tích tắc nhưng Lạc có thể cảm nhận được kiếm thuật siêu phàm của đối phương, tuyệt đối đã bước vào cấp độ áo nghĩa, nếu không phải tố chất cơ thể hắn chiếm ưu thế, lại thêm các loại quỷ thuật phụ trợ thì sợ là cũng không giao thủ ngang tay với Tây Môn Nhữ Tuyết được.
Cái kiếm thuật [ Độc cô cửu kiếm] của Tây Môn Nhữ Tuyết cũng rất thần dị, một [ Phá kiếm thức ] vậy mà có thể hóa giải tất cả thế công của hắn, kể cả quỷ thuật cũng bị [ Phá pháp thức] đánh bật ra.
Mà dựa theo tên suy đoán thì phía sau còn bảy thức chưa lộ diện, càng làm tăng thêm vẻ thần bí của Tây Môn Nhữ Tuyết trong mắt hắn.
Tra kiếm lại vào vỏ, hắn cũng không nấn ná lâu mà nhảy bật sang ngôi nhà gần đó rồi âm thầm rời đi, náo động ở đây lớn như vậy đã sớm bị người làm ầm ĩ, đã có cảnh vệ bắt đầu xuất hiện, sát quỷ đoàn dù gì cũng là tổ chức phi chính phủ nếu để bị phát hiện sẽ có nhiều phiền phức không đáng có.
Quay trở về nhà, Lạc lấy trong người ra một tấm bùa nhỏ, đốt cháy lên.
Không lâu sau đó, quạ truyền tin Rekki bay đến, lần này hắn không để nó mở miệng óc này óc nọ mà ném một lá thư đã chuẩn bị sẵn vào mõm Rekki.
- Đưa lá thư này đến tổng bộ sát quỷ đoàn, chỉ được giao cho trụ cột hoặc người gia tộc Ubuyashiki.
Miệng bận ngậm lấy phong thư, Rekki lườm lườm hắn một cái rồi vỗ cánh bay đi, chỉ chốc lát đã biến mất ở trên bầu trời.
Tổng bộ Sát quỷ đoàn nằm ở khu vực Kyoto, Lạc chưa đến lần nào nên không biết chính xác ở đâu, có điều từ đây đến Kyoto cũng gần nên có lẽ tổng bộ rất nhanh sẽ nhận được tin tức.
- Tây Môn Nhữ Tuyết, đám người Hoa này rốt cuộc là có âm mưu gì??
Đứng ở sân nhà, Lạc ngước mắt lên nhìn trời chân mày nhíu lại thật chặt, trong lòng có một sự bất an không nói thành lời.
Trong mờ hồ vận mệnh, hắn cảm thấy dường như bản thân đã vô tình vén lên một tấm màn ẩn của thế giới mà nguyên tác chưa hề đề cập tới.
- Là phúc hay là họa đây!!
****
Dinh thự Shiki, tổng bộ của sát quỷ đoàn.
Có lẽ chính Lạc cũng không ngờ được rằng, Rekki cũng không phải là một con quạ đưa thư bình thường, nó bay vào trong tổng bộ mà gần như không chịu bất cứ sự kiểm tra nào.
Phải biết, để bảo vệ dòng dõi Ubuyashiki, ngoài hai vị trụ cột là Hà trụ cùng Phong trụ luôn sống trong dinh thự ra thì vẫn còn một đội ngũ tuần tra ngày đêm ở bên ngoài, có chính diện cũng có âm thầm.
Rekki trên thân lóe lên chút hồng quang bay xuyên qua kết giới tiến sâu vào trong, sau đó đáp xuống một hòn giả sơn có nước chảy róc rách.
Tại đó, gia chủ nhà Ubuyashiki - Ubuyashiki Kagaya đang ngồi thảnh thơi cho đàn cá chép ăn.
Ubuyashiki Kagaya hay còn được thuộc hạ gọi là " Oyakata-sama " là một người đàn ông với nửa khuôn mặt trên bị biến dạng như b·ỏng n·ặng, đôi mắt trắng dã có đồng tử màu hồng nhỏ bằng một phần ba người thường, thị lực rất yếu hầu như không thể nhìn thấy.
Tuy vậy, toàn thân Ubuyashiki Kagaya đều toát lên một bầu khí chất từ bi, dịu dàng như mặt trời cho bất cứ ai tiếp xúc, cũng chính vì đó nên ông mới được các Hashira mạnh mẽ quy phục làm việc cho mình.
- Bé con, lại đây.
Kagaya đưa tay vẫy nhẹ, Rekki lập tức xà xuống đậu lên tay, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ lấy thân mật.
Phong thư được mở ra, Kagaya trầm ngâm nhìn thật lâu rồi đưa cho một thuộc hạ đứng phía sau.
- Chà, đôi mắt này lại kém hơn rồi!! Phiền ngươi đọc nó giúp ta vậy.
Câu nói bông đùa của Kagaya không thể làm thuộc hạ phía sau cười, tuy hắn mặc đồ che kín nửa mặt như ninja nhưng ánh mắt toát ra sự thương cảm nồng đậm, nếu được hắn thật muốn hiến đôi mắt này cho chủ tử để cho ngài thấy lại ánh sáng, đó chính là sự tử trung không giới hạn của những người theo hầu gia tộc Ubuyashiki.
- Vâng.
Tiếp nhận lá thư, chậm rãi đọc lên từng chữ, âm thanh được dùng thủ thuật đặc biệt để chỉ riêng Kagaya nghe được mà không rò rỉ chút nào ra ngoài, dĩ nhiên sau đó thì lá thư cũng được tiêu hủy đi mất.
Nét trầm ngâm của Kagaya ngày càng sâu thêm sau khi nghe hết nội dung, ánh mắt nhìn xoáy vào bầu trời xa xăm như đang cố xem thấu vòng quay vận mệnh.
Năng lực đặc biệt của huyết mạch Ubuyashiki có thể giúp Kagaya mơ hồ nhìn được tương lai, tuy không quá rõ nhưng nếu có đầy đủ dữ liệu Kagaya vẫn có thể dựa vào trí tuệ để xác định phương hướng hành động tiếp theo, nhờ đó mà nhiều năm qua Sát quỷ đoàn tránh thoát được mấy lần tổn thất trầm trọng khi đối đầu với các Huyền Quỷ.
- Một tương lai quá mơ hồ, với quá nhiều lối rẽ, con đường nào mới là đúng đây.
Kagaya bắt đầu tự lẩm bẩm, rất lâu sau đó mới truyền xuống mệnh lệnh.
- Điều Xà trụ đến Shibuya tìm hiểu tình hình, mang theo thành viên mới phối hợp với Raku Kanzaki sẵn tiện quét sạch quỷ khu vực đó, có tin tức truyền về dường như Muzan xuất hiện ở chung quanh.
- Sau khi hoàn tất thì nâng cấp cho Raku Kanzaki lên Hinoto (Đinh).
- Oyakata-sama, nâng vượt cấp như vậy không có vấn đề gì ạ?
Kagaya nở nụ cười hiền lành, thứ mà được Muzan đánh giá là nụ cười của Phật.
- Không sao đâu, trong kỳ thi trước một mình Raku-san g·iết hơn 40 con quỷ, lần này còn g·iết cả một con quỷ cấp cao nên đó còn là hơi thấp với thực lực cậu ta.
- Vâng!
Tên thuộc hạ không nói thêm gì, cúi đầu chào Kagaya rồi bùm một cái hóa thành đám khói trắng biến mất.
Nửa ngày sau đó, mới lên chức Hashira không lâu Xà trụ - Iguro Obanai dắt theo học đồ mới của mình khởi hành đến Shibuya, mà nếu Lạc có đây nhất định sẽ rất kinh ngạc vì rõ ràng là người quen của hắn
" Obanai-san thật lạnh lùng, ngầu quá đi."
" Sắp được gặp lại Raku-san rồi, không hiểu sao lại thật nhớ cậu ấy!!"
Đi phía sau Iguro Obanai, Mitsuri ôm lấy hai má đỏ hồng nhẹ nhàng nỉ non ở trong lòng.
Từ sau khi gia nhập Sát quỷ đoàn, Mitsuri với thiên phú dị bẩm được Ubuyashiki Kagaya xác nhận có tiềm năng trở thành Hashira nên đã được đưa đến chỗ của Xà trụ Iguro Obanai học tập.
Đó là bởi vì Mitsuri sử dụng kiếm dẻo, [ Hơi thở tình ái] tuy là một dạng biến thể của [ Hơi thở lửa] nhưng kiếm thức của nó lại khá giống với [ Xà thức ] của Iguro lấy linh hoạt khó lường làm chủ, tại đó Mitsuri đã học được rất nhiều, tiến bộ cũng rất lớn, thậm chí đã đặt nửa bước chân vào kiếm thuật cấp áo nghĩa.
Tài năng của cô rất được Iguro yêu thích, cho nên lần này mang Mitsuri ra ngoài anh ta định dùng những con quỷ nguy hiểm rèn luyện cho cô, để Mitsuri sớm ngày có được thực lực của một Hashira.
Một ngày này, Lạc vẫn như bình thường đang luyện kiếm trong sân thì Nanae đi ra thông báo rằng có khách đến nhà.
Lạc tranh thủ tắm rửa thay quần áo xong đến phòng khách thì đã thấy Iguro cùng Mitsuri ngồi đó đợi sẵn, người sau thì đang thoải mái thả cửa mà ăn lấy những cái bánh ngọt mật ong ngon lành trên bàn.
- Xin chào Obanai-san, nghe danh ngài đã lâu.
Lạc ngồi xuống, hướng về Iguro khách sáo gửi lời chào, sau đó mĩm cười quay sang Mitsuri lúc nào cũng má đỏ hây hây đã đến ngồi bên cạnh mình.
- Lâu rồi không gặp, Mitsuri-chan.
- Hì hì, chào Raku-san.
Mitsuri rất thân thiết đáp lại một câu, sau đó cúi đầu chiến đấu kịch liệt với những cái bánh trên bàn tiếp.
Phải công nhận, Kae-san làm bánh thật sự rất ngon, bé Aiko cũng thích y chan vậy nên trong nhà còn có rất nhiều.
- Cậu có thể kể lại chi tiết mọi chuyện xảy ra hôm đó được không??
Iguro mở lời, đôi đồng tử hai màu xanh vàng nhìn chăm chú Lạc, giọng nói có chút the thé. Trên cổ còn có con rắn trắng quấn quanh phun ra nuốt vào lưỡi xà, không biết có phải ảo giác không mà Lạc cảm thấy Iguro dường như không quá hữu hảo với bản thân.
- Tất nhiên là được rồi.