Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Long Việt - Động Đình Quân

Chương 88: Uy Lang hải tặc đoàn!




Chương 88: Uy Lang hải tặc đoàn!

Việt Hưng nghe thấy thiếu niên này nói vậy, cũng hóng hớt nghe xem thế lực trên thuyền này là như thế nào.Việt Hưng nghe thiếu niên này nói vậy cũng gật đầu, cùng hắn tìm hiểu xem đám bè phái ở đây chia làm bao nhiêu loại. Đối với y mà nói thì những người này không đủ uy h·iếp, chủ yếu là vì hắn, khảo nghiệm hắn có đáng để kết giao huynh đệ tình thâm hay không.

Nếu không thì hắn thà chọn một con yêu thú, bồi dưỡng nó đến khi hóa hình người còn hơn. Nhưng là người, y không quen việc phải dạy dỗ chúng hiểu và nói tiếng người. Mà tâm tư của chúng hay nhân loại đều vậy, thật khó để chúng làm huynh đệ sinh tử với mình.

- Hiện nay chia làm bảy phe, khả năng cao bảy người này sẽ thành Thập Hải Trưởng, trưởng quản trong tay mười hải lý, tương đương với một đảo nhỏ, chức vụ ngang thôn trưởng trên đảo.

Việt Hưng nhìn từng người được thiếu niên giới thiệu rất đầy đủ, chi tiết lại phán đoán một số chuyện tương lai. Y đang hoài nghi tên này có biết thuật tiên đoán hay chỉ là đoán mò. Tóm lại là những chuyện này không quan trọng, Việt Hưng xác định tên này chính là tiểu đệ của mình rồi.

Nghe hắn kể qua, bọn họ chủ yếu là man lực, sức mạnh cơ thể thuần tuý nên không hề đáng lo ngại. Còn y là Bạch Ngân nhất tinh, tuy ít có long thuật nhưng dựa vào sức mạnh cơ thể, võ kỹ mà Sở Mạnh đưa cho cũng có thể hoành hành một phương.

- Ta còn chưa biết tên ngươi đấy. - Việt Hưng nhìn hắn lạnh nhạt nói ra.

- Ta tên La Thiên Kiếm trước đó là La Thiên Võ! Người của La Thiên đảo, thôn trưởng chính là cha ta. Nhưng ta trước giờ không thích luyện võ, mà một lòng muốn luyện kiếm, trên đảo cũng không có kiếm kỹ trợ giúp, nên mọi người trên đó vẫn gọi ta là Thiên Võ. Giờ ta lên thuyền tới Thanh Hải đảo luyện kiếm, nên đổi tên thành La Thiên Kiếm. - Thiên Kiếm với khuôn mặt thiếu niên nhiệt huyết, không ngại kể ra lai lịch của mình với Việt Hưng xa lạ.

- Lương Việt Hưng, người của Minh Giang đảo. Chính là đảo mà đội thuyền vừa nãy dừng chân. Cũng am hiểu một chút quyền cước. - Việt Hưng khiêm tốn, đồng thời cũng không để lộ quá nhiều thông tin về mình.

- Ồ ồ, người Minh Giang đảo gần đây bắt được hải thú đúng không? Lợi hại nha. - Thiên Kiếm trố mắt nhìn đầy ngưỡng mộ. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.



Việt Hưng cũng đánh giá người này có thể sống qua nhiều lần bị hải quái đánh, hẳn là có võ lực không tệ. Nhưng đối diện với hắn là hải thú có tu vi, dù có học võ qua cũng khó thể nào sống sót được nếu b·ị đ·ánh trực diện. Chỉ có trốn chạy, tìm được nơi ẩn nấp mới là quan trọng.

Nghe vậy, y cũng chỉ gật đầu cho qua, đối với y thì những người đó chẳng đáng là gì cả. Với kinh nghiệm của bản thân thì đám người đó không quá ba chiêu sẽ gục xuống sàn.

Vừa mới nói về chúng xong, chúng quay qua nhìn hai người Việt Hưng và Thiên Kiếm. Người cười nói vui vẻ như nịnh bợ, bề ngoài nhỏ bé chẳng có bao nhiêu sức lực, chỉ biết trốn chạy. Một kẻ kiêu ngạo ra mặt, thậm chí còn mang ánh mắt khinh bỉ liếc qua. Một tên trong đó đầu nhập làm tiểu đệ của một trong bảy phe, vì những người có sức mạnh quyền thế ra mặt, đồng thời cũng lấy lòng, dạy cho hai người một bài học.

- Sao?! Các ngươi không vừa lòng với chúng ta? - Vẻ mặt hắn vênh lên, ánh mắt trên cao nhìn xuống làm Thiên Kiếm thấy chán ghét, Việt Hưng vẫn nhắm mắt tu luyện. Y không muốn mất thời gian của mình vì đám người này, phải nhanh luyện đến hai mươi đầu Long.

- Ngươi là người mới hay sao? Có muốn gia nhập thế lực nào không? Nếu biết điều thì có thể sẽ sống yên ổn một chút đấy. - Thanh niên này thấy Việt Hưng lạ mặt, sau đó lại tỏ ý lôi kéo. Việt Hưng đối với lời nói của y như không nghe thấy làm y có chút bất bình tức giận.

- Này! - Hắn quát lên một tiếng. Việt Hưng vẫn không động đậy, càng làm hắn nổi trận lôi đình, những người khác vây xem đều cảm thấy tên này khẳng định b·ị đ·ánh rồi.

- Ngươi ồn ào quá đấy! - Việt Hưng mở mắt nhẹ nhàng nói một câu, sau đó đứng dậy. Du Long Bộ, Ngưu Hành Bộ cùng với lực lượng bộc phát đã được nghiên cứu trước đó áp dụng lên thân pháp, nó tựa hồ như điệp gia các thứ lên nhau. Nhanh, mạnh và bộc phá.

Vai Việt Hưng đẩy vào ngực tên kia, sau đó hắn bay ra một quãng, đập vào người những kẻ phe kia miệng phun máu tươi, sau đó ngất đi. Y không để tâm tới sống c·hết của kẻ này, dù sao cũng chỉ là một tên vô danh không đáng chú ý.

Sau đó lại trở về chỗ cũ ngồi tu luyện tiếp. Có được đầu thứ mười một lực lượng cũng mạnh hơn, vừa hay mượn hắn để điều chỉnh lực đạo. Tu vi cũng lên Bạch Ngân nhị tinh.

- Thật mạnh! Chỉ một cú huých vai đã khiến hắn ngất đi, lại còn phun máu. Trước giờ ta vẫn chưa hề làm được như vậy. - Thiên Kiếm ngạc nhiên thốt lên. Nhìn vẻ mặt của đám người phe phái kia thất thần sợ hãi cũng hả hê.



- Giờ thì chẳng ai dám bắt nạt ta nữa! - Thiên Kiếm liếc mắt khinh bỉ nhìn mấy tên kia, đám đó tức giận nhưng cũng chẳng làm gì được.

- Ngươi chưa từng làm được vì ngươi chưa đủ quyết đoán! Ngươi đánh lên thân ta một cái đi. - Việt Hưng nhẹ nhàng đứng dậy rồi nói. Y cảm giác được có một điều gì đó đang đến, tiện hay đo lường lực đạo tên này.

- Cái này... - Thiên Kiếm đúng thật yếu lòng.

- Không sao, ta cũng không c·hết được. - Việt Hưng nhìn hắn đầy lạnh lùng và nghiêm khắc. Thiên Kiếm không dám đánh toàn lực, chỉ phát ra một nửa lực lượng bản thân có. Quyền đầu nắm chặt, y đánh lên người Việt Hưng.

- Yếu! Quá yếu! Lực lượng của ngươi chưa đánh ra toàn bộ, chỉ như mấy đứa nhóc mười ba mười bốn tuổi. Khác nào muỗi đốt đâu! - Việt Hưng lắc đầu.

- Báo!!! Có thuyền lạ!! - Một âm thanh vang vọng khắp thuyền của một binh sĩ Thanh Hải đảo trên thuyền. Hai người Lam Hà, Kỳ Bảo nghe vậy cũng ra ngoài, mượn lấy ống nhòm của một thuyền viên nhìn về hướng mũi thuyền.

- Hải tặc, Uy Lang Đoàn! - Kỳ Bảo nhìn thấy kỳ hiệu màu đen, in hình một đầu lang. Thường qua lại trên biển, y biết rõ thế lực hải tặc c·hiếm đ·óng ở các khu ngay trong thế lực các đảo. Các đảo cũng không để yên cho chúng hoành hành như vậy, vì thế luôn có ba đội tuần tra có hai vị Bạch Ngân trên thuyền.

Nhưng hiện giờ, y và vợ mình đã không còn là Bạch Ngân nữa, duy chỉ còn Việt Hưng, hi vọng duy nhất. Lại quá trẻ, dựa vào tinh thần lực cường đại hơn người khác mà đánh bại, cũng không rõ thế nào nữa. Yêu linh lấy được ở Minh Giang đảo cũng không phải vài phút là ký khế ước xong.



- Gọi Việt Hưng tới đây! - Kỳ Bảo liền nói với tên binh sĩ trên thuyền. Binh sĩ kia mơ hồ nhưng lại không hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy ánh mắt sắc bén đầy phẫn nộ vì mất thời gian của y liền cun cút sợ hãi chạy đi.

- Việt Hưng! Ai là Việt Hưng?!! - Tiếng của binh sĩ đó vang khắp thuyền, những người khác thì mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, chúng không có tên như vậy. Thiên Kiếm nghe được cũng quay qua nhìn đại ca của mình.

Việt Hưng chỉ nhếch mép cười, mơ hồ đoán được là vì chiếc thuyền kia tới, giọng điệu vội vàng, hẳn là đại sự cần mình. Chuyện hải tặc, y cũng đọc qua, thi thoảng lại sử dụng linh hồn du lượn xung quanh thuyền xem có gì khác lạ hay không thì cũng thấy được con thuyền đó. Uy Lang Đoàn.

Đứng đầu là ba người, Tiêu Lang, Lý Uy, Đoàn Minh. Cụ thể tu vi lẫn yêu linh của họ thì trong sách của Minh Giang đảo không có ghi chép. Kỳ Bảo gọi mình tới hẳn là bàn chuyện này.

- Đây! Việt Hưng chỗ này. - Việt Hưng giơ tay sau đó từ từ tiến lại gần binh sĩ.

- Nhanh chân lên! Nếu làm chậm trễ thời gian của Kỳ Bảo đại nhân thì ngươi đứng mong sống tốt! - Tên binh sĩ này vội vã thúc dục. Lời vừa dứt, Việt Hưng đã dùng Du Long Bộ tới trước mặt hắn.

- Đi thôi, ngây ra đó làm gì. - Việt Hưng cười cười, y cũng lười so đo với tên Thanh Đồng nhị tinh này. Hắn thì vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc, không ngờ người mới tới, còn trẻ mà thân thủ tốt như thế, nhanh vậy đã tới trước mặt mình.

- Đi! - Sau đó y dẫn đầu vào bên trong phòng của hai người Kỳ Bảo đã đợi sẵn. Dẫn người hoàn tất, y cũng rời đi, không dám ở lại nghe ngóng thông tin.

Việt Hưng vô cùng cẩn thận, vào trong liền sử dụng linh hồn mình tạo ra một tầng bình chướng, tạo ra âm thanh nhiễu loạn sóng não của người nào dám bén mảng lại gần. Những gì kẻ đó nghe thấy chỉ là tiếng xì xào chói tai. Linh hồn hắn yếu thì kiểu gì cũng bị t·ra t·ấn tới c·hết.

- Gọi ta đến là vì chuyện hải tặc đúng không? - Việt Hưng vừa bước vào, bố trí xong bích chướng liền hỏi. Để hai người ngạc nhiên bái phục không nói thành lời.

- n công liệu sự như thần! - Kỳ Bảo vội đứng dậy chắp tay.

- Uy Lang hải tặc đoàn gồm bảy trăm t·ên c·ướp tạo thành, chia làm bảy thuyền lớn. Mỗi thuyền của chúng chứa trăm người và ba tên Bạch Ngân cảnh. Ba người mạnh nhất đoàn là Tiêu Lang, Lý Uy và Đoàn Minh. Hai người họ Tiêu và Lý là người sáng lập, huynh đệ kết nghĩa tình thâm. Tu vi của họ sánh ngang với đảo chủ Thanh Hải đảo, Ám Kim đỉnh phong. Dạo gần đây chúng bắt đầu mở rộng thế lực, dần thay thế địa vị của Thanh Hải đảo chủ. Đội thuyền này là thuyền mới, số hiệu thứ mười một của chúng. Mạnh nhất trên đó chỉ là Bạch Ngân tứ tinh. Nếu là chúng ta lúc trước thì vẫn có thể đối phó được, nhưng hiện tại... Yêu linh chẳng còn, vừa lên thuyền thương thuyết sợ là bị nhận ra ngay. - Kỳ Bảo lắc đầu bất đắc dĩ, nếu không phải do Hoa yêu đó thì hiện tại vẫn có thể không đổ máu rời đi. Hải tặc gặp thuyền, nhất định phải mang theo gì đó rời đi mới chịu.

Lam Hà cũng thở dài, ả cũng không biết làm thế nào, chuyện hiện giờ vô cùng khó khăn cho họ.