Chương 87: Long Ấn
Đột phá lên Thông Linh cảnh, Việt Hưng đối với trí thông minh của mình vô cùng tự tin. Không hiểu Đọc Tâm thuật nhưng thông qua ánh mắt sắc bén, bộ não thiên tài cũng có thể đoán được phần nào tâm trạng họ nghĩ gì.
Sau khi đột phá, y không dừng lại mà tiếp tục tu luyện củng cố lại Hồn cảnh. Thông Linh cảnh ở cái thế giới này, hẳn là thu phục được Yêu Linh tính trưởng thành Tử Kim đổ về. Tử Kim này mạnh hơn cả Xích Kim như Sở Hành Đoan một đại cảnh giới.
Đang tu luyện, y chợt nhớ đến Long Ấn mà trước đó mình từng được cải tạo linh hồn thể. Bây giờ không biết nó đi đâu mà mãi không thấy xuất hiện. Thông Linh cảnh đã đạt được, Việt Hưng chỉ vào mi tâm, phát động linh hồn lực kêu gọi Long Ấn đó ra bên ngoài. Khi đã có thể xác, bề ngoài y không có gì thay đổi, còn linh hồn xuất hiện thêm một đầu long vô sắc, như ẩn như hiện trong thức hải.
Không hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng trông có vẻ hơi yếu ớt. Việt Hưng cũng rất bất bất đắc dĩ, nhưng có thể biến nó trở thành yêu linh của mình cũng rất tốt. Dù sao có một con rồng làm yêu linh, chắc chắn cường đại, soái khí bừng bừng hơn nhiều so với đám yêu tu bình thường.
Việt Hưng vô cùng vui vì chuyện này, để xác định Long vô sắc này đã trở thành yêu linh của mình, y thấy tu vi của bản thân đã lên Bạch Ngân hay chưa. Mà điều chắc chắn nhất chính là bản thân có một mối liên kết nào đó với Long linh. Nhắm mắt lại, Việt Hưng bên trong thức hải của mình tìm lấy điểm liên kết của bản thân mình với Long linh. Long linh này tồn tại cùng y đã qua sinh tử, các mắt điểm liên kết vô cùng nhiều và rõ rệt.
Đầu một điểm, bốn chân cũng có điểm, và cả thân thể nó cũng có ba điểm liên kết. Đối với Yêu Linh và Yêu tu, những điểm nối đó là sự ăn ý giữa đôi bên, càng tin tưởng lẫn nhau thì sợi xích liên kết càng nhiều, càng bền chặt. Số lượng càng nhiều, càng đại biểu cho việc Yêu linh vô cùng cường đại, rất khó trong việc tạo liên kết. Tám điểm này đã xem như đỉnh phong lắm rồi. Còn điểm thứ chín, đỉnh của đỉnh, dường như chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Vậy mà Việt Hưng nhìn thấy trên cơ thể mình có tận chín sợi xích từ bản thân toả ra. Đầu, hai tay, hai chân, ngực, bụng, xương cụt và nằm sâu trong tâm thức, từ sâu thẳm trong linh hồn có một sợi xích trói buộc y cùng Long Ấn. Tâm linh tương thông, điều khiển Long càng thêm thuần thục, chỉ đâu đánh đấy.
Đã có Yêu Linh, Việt Hưng tỉnh lại, trời đã sáng, y chiêu gọi Long ra bên ngoài, vô hình vô ảnh, rất khó phát hiện ra. Ám chiêu thì đúng là vô cùng lợi hại, không ai có thể biết được mình b·ị đ·ánh lén c·hết như thế nào.
Nhưng Việt Hưng cảm giác bản thân mình có chút yếu, nếu như muốn nó trở nên mạnh hơn thì cần có điểm đặc biệt. Thậm chí là bắt thêm được càng nhiều Yêu linh Long hệ để có thể nghiệm chứng ý niệm của bản thân. Không thì có thể sử dụng Long Ấn hay Long linh kia tạo ra càng nhiều Yêu linh Long hệ tương ứng với Ngũ Long Thần Biến. Kiểm nghiệm uy lực của nó có mạnh hơn hay không.
Bước vào con đường tu luyện thì chắc chắn phải truy cầu lực lượng càng mạnh hơn. Càng mạnh, mạnh đến mức không ai tìm đến bản thân gây phiền phức nữa mới thôi. Việt Hưng cũng tin tưởng, phía trên Truyền Kỳ cảnh sẽ có cảnh giới cao hơn nữa. Vì thông qua ký ức của Châu Huy, y thấy Châu Huy trôi nổi trong tinh không rất lâu rất lâu. Vì thế, tinh không chính là mục tiêu mà y hướng tới sau khi tìm lại được cha mẹ của mình. Phá vỡ giới hạn thế giới này.
Y bắt đầu nghĩ tới việc dung hợp hai mươi đầu Long làm một, sau đó liên kết Yêu Long cùng với một vật phẩm nào đó có thể kích phát một trong năm thuộc tính của Ngũ Long Thần Biến. Rồi lại tiếp tục tu luyện lên cảnh giới càng cao đối với bốn biến còn lại.
Nghĩ vậy nhưng muốn làm cũng không phải chuyện dễ dàng. Y thử nghiệm sử dụng chín điểm nối của mình với Yêu Long xuyên qua những đầu Long vạn trượng đó, mười con. Chuyển Yêu Long xuống trở thành Long Huyệt, chứa đựng linh khí, mà vì nó là vật sống nên kéo theo mười đầu tiểu long nhỏ hơn phía sau di chuyển khắp cơ thể. Như vậy cũng xem như thành công, quá dễ dàng, dễ hơn những gì mình tưởng tượng. Chỉ là nó không có thuộc tính nào phù hợp, chưa thể trở thành một biến.
Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân mình đối với thế giới này chưa đủ hiểu biết, thư viện trong thôn không đủ cung cấp tri thức cho y. Chỉ có đến những thư viện cao cấp hơn của tam đại thế lực, hoặc ở những thế lực khác, đọc những ghi chép của họ về thế giới rồi dựa vào bộ não của thiên tài phân tích. Đưa ra những con đường thích hợp với bản thân mình, một đường thẳng hướng vô địch.
Việt Hưng bỗng nảy lên một ý nghĩ điên rồ, không biết có thành sự thật không. Đó là Mộc Chủng, tầng đầu tiên của Thái Ất Thần Mộc, sử dụng nó để kích thuộc tính của Yêu Long đầu tiên của y. Nhưng việc này, có vẻ là bất khả thi khi Mộc Chủng đã thành bản chất của y, không thể nào tách rời. Nó ăn vào da thịt, không cách nào xoá bỏ.
Không cách nào hoàn thành được chuyện này, y tiếp tục tu luyện Long Công, cố luyện ra đủ hai mươi con được Yêu Long kéo đi. Còn Long Huyệt kia cũng trở thành một đầu long nho nhỏ bị kéo theo. Về cơ bản thì mỗi đầu long đều tương ứng với mỗi Huyệt. Lượng linh khí tích trữ của Việt Hưng so với đồng cấp thì nhiều hơn gấp mười lần. Khả năng rèn luyện cơ thể cũng gấp mười lần, kết hợp với Mộc Chủng, cường độ cơ thể có thể chịu được công kích của Bạch Ngân tam tinh, thương thế cũng nhờ Thái Ất Thần Mộc thể hồi phục cực nhanh.
Giờ đã có được Yêu linh, trong Huyệt của y giờ không còn là những linh khí thông thường nữa, chúng chuyển hoá thành khí tương ứng với hệ của Yêu linh. Như Song Tinh Đồng Hoa là hoa khí, thi triển một số pháp môn đặc thù chuyên thuộc của yêu linh đó. Việt Hưng vẫn chưa biết làm cách nào để có được Long pháp phù hợp với Long khí này đây.
- Xem ra vẫn nên đến những nơi đó, nếu may mắn nhận nhiệm vụ trúng phải di tích truyền thừa nào đó thì không còn gì tuyệt vời hơn. - Việt Hưng nghĩ thầm trong lòng rồi trở về trạng thái tu luyện, không quan tâm trời đất sao trăng biến đổi thế nào.
Sáng ngày hôm sau, Việt Hưng mở mắt trở về thôn, thôn trưởng vẫn còn đang khôi phục thương thế, y không tiện vào thăm, cũng không muốn mất thời gian của mình, đi tìm hai người Lam Hà và Kỳ Bảo chuẩn bị rời đi. Mà hai người này rời đi, thuận tiện cũng sẽ đem theo mấy thiếu niên được thôn trưởng chọn trúng.
Trên đường gặp phải chuyện gì thì cũng bất đắc dĩ, số mệnh là vậy, c·hết dọc đường cũng chẳng thể thay đổi được gì. Mà Việt Hưng càng hi vọng ở trên biển gặp được di tích nào đó hơn, như vậy cũng chẳng cần lo lắng có người phát hiện ra.
- n công! - Lam Hà và Kỳ Bảo thấy Việt Hưng đi tới, chắp tay bái kiến.
- Đã xong hết rồi thì lên thuyền đi thôi. - Việt Hưng nói với hai người sau đó dẫn đầu lên thuyền, chiến thuyền này cũng không lớn, nhưng chứa đựng hơn trăm người với hàng hoá lương thực cho một tháng vẫn đủ.
- Vâng! - Hai người đồng thanh đáp, sau đó thì sử dụng lệnh bài truyền tin cho người lái thuyền đánh lái khỏi đảo, hướng về Thanh Hải đảo.
- Nàng thấy ân công này thế nào? Ta thấy thiên phú của cậu ta rất tốt, tâm tính trầm ổn, mới hai ngày không gặp đã từ Thanh Đồng ngũ tinh bước vào Bạch Ngân cảnh. Chẳng lẽ có người phong ấn yêu linh từ trước trong người cậu ta nên mới khiến cậu ta đột phá chăng? Trên đảo này đâu có yêu thú nào. - Kỳ Bảo quay qua hỏi Lam Hà. Hai người mới hơn ba mươi mà đầu tóc trắng bạc, da dẻ nhăn nheo, nếu không phải có lệnh bài thân phận thì sợ là bị người trên thuyền đánh đuổi rồi.
- Th·iếp cũng thấy vậy, hẳn là có thế lực lớn sau lưng, con của đại gia tộc nào đó đưa tới đảo này để tu luyện. Phong phạm rất giống thiếu gia đại tộc. Nhưng... - Lam Hà định nói tiếp lại thôi.
Đối với Việt Hưng, hai người chỉ cần làm theo ý y, không xuất hiện điều gì mờ ám sau lưng là được. Nếu chúng muốn những gì tốt thì cứ biểu hiện tốt là sẽ có được thứ mình muốn, bản thân Việt Hưng cũng không keo kiệt gì.
Trên thuyền, những người khác thấy Việt Hưng cũng chỉ tưởng là một trong số các thiếu niên lên thuyền gia nhập quân ngũ, lại không biết Việt Hưng là Bạch Ngân cảnh nhất tinh. Một người mang khí thế sắc bén, mắt mày như kiếm đâm thẳng vào linh hồn, rất có tính chấn nh·iếp.
Nhìn thấy người này, Việt Hưng vô cùng thích thú, có ý định thu người này làm tiểu đệ cùng sinh ra tử. Nhưng tính cách của hắn mới là điểm mấu chốt, trọng tình trọng nghĩa hay lạnh nhạt, hay âm thầm xảo trá.
- Có chuyện gì sao? - Việt Hưng lãnh đạm hỏi thiếu niên này.
Hắn nhìn xung quanh một lúc, xác định không ai chú ý đến nơi này liền ngồi xuống bên cạnh, nói:
- Ngươi mới lên đúng không? Ta chú ý ngươi từ lâu rồi, đi trước đoàn, hẳn là có điểm đặc biệt. Có muốn kết minh không? Trên thuyền hiện tại đang chia bè phái vô cùng hỗn loạn. - Thiếu niên này nói khiến Việt Hưng mới chú ý, ngoài Minh Giang đảo ra còn có thiếu niên này cũng một vài người nữa.
Cái làm y nghi hoặc là tại sao con thuyền nhỏ này lại chứa được những đảo khác, trong khi Minh Giang đảo đã có hơn bảy mươi thiếu niên rồi. Chẳng lẽ trên đường xuất hiện quái thú nào đó tiêu diệt dần nhân lực trên thuyền sao?
Nếu là vậy thì chuyến này chưa chắc an toàn, từ Minh Giang đảo tới Thanh Hải đảo sẽ phải đi qua ba đảo trung gian đường vòng là an toàn nhất mất tám. Nhanh hơn thì đâm thẳng không qua đâu là có mặt sau ba ngày. Trên đường thẳng gặp hải thú ẩn mình tập kích là chuyện hết sức bình thường.