Chương 89: Tỉ thí!
Việt Hưng nghe vậy cũng giật mình, không ngờ thế lực của Uy Lang hải tặc lại lớn đến như thế. Có thể so sánh với đảo chủ Thanh Hải đảo, thế lực hai bên cũng tương đương nhau. Mà muốn đánh nhau, sợ là nhất cấp đảo của Thanh Hải đảo cũng không ngồi yên nhìn xem đâu.
- Việc trước mắt bây giờ, muốn hạ uy phong của chúng, giảm thiểu tổn thất của chúng ta để tới được Thanh Cầm đảo. Tới đó rồi cũng gặp được người của đội thuyền khác đang đi tuần. Chỉ là tốc độ của chúng ta có đuổi kịp bên đó hay không. - Kỳ Bảo suy tính một hồi vẫn lắc đầu, nếu không đuổi kịp tàu đó thì khi gặp phải thuyền của hải tặc lại phải cúi đầu.
Ngẫm một lúc, Việt Hưng đã đưa ra được giải pháp tốt nhất liền nói cho hai người nghe.
- Bây giờ có thể giảm bớt được tài nguyên đưa cho đám hải tặc đó. Một là lấy yêu linh lúc đó ra, ta sẽ để linh hồn nó hạ thấp xuống yếu hơn ngươi, ngươi lợi dụng sơ hở này ký khế ước với nó, đứng ở Bạch Ngân nhất tinh trước. Khi lên thuyền, ta sẽ đứng sau trợ giúp ngươi áp bức chúng. Hai là trực tiếp đánh chúng.
- Cái này... vẫn là lựa chọn đầu tiên ổn thoả hơn, nếu như đàm phán không thành thì trực tiếp đánh cũng được. - Lam Hà miễn cưỡng cười, chọn phương án đầu tiên.
- Được! Ngươi đã định vậy thì lấy yêu linh ra, ta giúp ngươi áp chế nó. - Việt Hưng vừa dứt lời, Kỳ Bảo lấy ra yêu linh mà thôn trưởng tặng đưa tới trước mặt Việt Hưng.
- Thả lỏng tâm thần. - Kỳ Bảo nghi hoặc nhìn Việt Hưng, bình thường ký kết khế ước, chỉ cần sử dụng linh khí trong Huyệt bao bọc lấy nó rồi nó sẽ chủ động ký kết khế ước, làm sao lại thành ra thế này.
Lam Hà thay thế chồng mình nói ra nghi hoặc này làm Việt Hưng nghe vậy cũng cảm thấy bất ngờ, ngạc nhiên cũng không khỏi cười phá lên.
- Cách làm vậy của các ngươi là học từ đâu? - Việt Hưng cười xong, miệng vẫn treo nụ cười ấy hỏi.
- Cái này đều là từ bên trên truyền xuống, tiền thế để lại cho đời sau, chúng ta cũng chỉ học theo vậy. - Kỳ Bảo gãi đầu ngây ngốc.
- Đừng dùng cách đấy nữa. Sau khi xong chuyện này ta cho các ngươi cách tốt hơn nhiều. - Việt Hưng xua xua tay.
- Vâng! - Kỳ Bảo đáp lại, không còn hoài nghi nữa. Việt Hưng có thể xoá bỏ Hoa yêu, hẳn là có cách giúp y. Mà cách của y làm chắc là an toàn hơn nhiều so với kiểu truyền thống.
Việt Hưng thả ra linh hồn cường đại của bản thân đã được chắt lọc và áp súc đến cô đặc nhất nên nó vô cùng mạnh và gần như thực chất có thể thấy được bằng mắt thường. Lam Hà ngồi bên nhìn thấy cũng mơ hồ, không rõ người tí hon trước mặt mình là như thế nào, trông vô cùng lạ lại có một cỗ uy nghiêm không thể nói thành lời.
Lam Hà không dám thở mạnh, nhìn con yêu linh kia như sống lại, từ bên trong quả cầu chuyên nhốt yêu linh trong suốt bay ra trước mặt Việt Hưng khoa chân múa càng như muốn giương oai. Nhưng Việt Hưng chỉ cần sử dụng chút linh hồn uy áp kết hợp với Nô Thú thuật đã áp chế được nó. Nó ngoan ngoãn nằm yên, Việt Hưng liền đưa nô ấn vào bên trong thức hải của Kỳ Bảo rồi mở mắt.
- Xong rồi. Ngươi nhắm mắt lại, bên trong đầu xuất hiện không gian tối đen, một khoả tinh thể xuất hiện trước mặt ngươi chính là thú ấn. Ta tạm thời áp chế nó để trong thức hải ngươi, ngươi từ từ sử dụng linh hồn lực luyện hoá nó. Bề ngoài người khác nhìn vào sẽ thấy ngươi là Bạch Ngân cảnh nhưng thực tế ngươi không có năng lực phát động yêu linh đó.
Sau khi giảng giải xong, bên ngoài truyền tới thanh âm kêu gọi đầy hoảng hốt của binh sĩ.
- Đại nhân! Người của Uy Lang đoàn đã lên thuyền rồi! - Gọi Uy Lang đoàn là vì để tôn trọng cũng như thể hiện địa vị ngang bằng nhau trên bàn đàm phán.
- Cho vào. - Lam Hà mở miệng, đồng thời cũng đứng dậy sắp xếp lại chỗ ngồi. Sáu chỗ ngồi, chủ toạ là Kỳ Bảo, tả hữu là Việt Hưng cùng Lam Hà. Đối diện là chỗ của Uy Lang hải tặc đoàn.
Sau khi vào chỗ ngồi thì nàng mới cho ba người đó vào trong. Đồng thời cũng có thêm một đội khoảng bảy tám người tu vi Thanh Đồng tam tinh, tứ tinh đi theo bảo tiêu. Đồng thời có thể ra tay bất cứ khi nào có lệnh. Mục tiêu của họ vô cùng rõ ràng, những con thuyền chuyên trở đám nhóc về Thanh Hải đảo rất hiếm có người mạnh mẽ.
Cánh cửa mở ra, ba người Uy Lang đoàn bước vào trong. Việt Hưng liếc qua, người đi đầu trọc lóc xăm con bọ cạp trên mặt, tu vi Bạch Ngân tứ tinh, hai người còn lại là xăm mặt khỉ. Một đầu vàng, một đầu trắng, tu vi đều là Bạch Ngân tam tinh.
- Kỳ thuyền trưởng, Lam phó thuyền. Hân hạnh hân hạnh. - Người bọ cạp cười đầy tà ác nhìn đầy âm độc.
- Hân hạnh. - Hai tên mặt khỉ cũng tương tự. Như ba người chúng là chủ nhà ở đây khiến Kỳ Bảo, Lam Hà khó chịu cau mày.
- Vị này... - Bọ cạp nhìn về phía Việt Hưng lại nhìn Kỳ Bảo hỏi thăm.
- Vị này là công tử của một vị đại nhân, chúng ta cũng không biết rõ thân thế. Chỉ rõ sư phụ của công tử uỷ thác đưa trở về khi tình cờ gặp mặt trên đảo ngươi tuyệt đừng có đánh chủ ý vào công tử. - Kỳ Bảo chinh chiến nhiều năm, tạo ra chút khí thế, ánh mắt bén lạnh liếc qua ba người.
Cả ba không hề để ý tới người này nữa, lai lịch thần bí không rõ ràng, lại còn nhắm mắt, vẻ ngoài bình dị. Trông cũng rất giống cùng sư phụ ẩn thế tu luyện trong nhân gian.
Việt Hưng mở mắt, lợi dụng được kinh nghiệm từng trải qua, số lượng sát khí mà từng kiếp tích tụ lại liếc qua ba người. Cả ba đều đang nhìn thẳng vào mắt y cũng cảm nhận được sát khí lẫn áp lực kinh người đè nặng lên vai, cả ba lập tức quay mặt đi. Cái hồn của chúng b·ị đ·ánh bay mất một nửa rồi, cuộc đàm phán cũng sẽ dễ thở hơn nhiều.
- Ngồi đi. - Việt Hưng mở miệng lạnh nhạt sau đó lại nhắm mắt lại. Giống như y mới là chủ của con thuyền này. Ba người như lang như hổ kia đối diện với Việt Hưng cũng phải thu liễm lại như cún con.
Chúng không nói gì cả, lặng lẽ ngồi xuống nhìn Kỳ Bảo. Lam Hà biết chồng mình đang luyện hoá yêu linh nên chủ động tiếp lời.
- Ba vị tới, chúng ta cũng biết là chuyện gì. Đây là số lượng hàng hoá trên thuyền chúng ta, thống kê từng loại rất rõ ràng. Mời các vị xem qua. - Lam Hà chuẩn bị sổ sách ở một bên lật ra rồi đưa tới.
Hàng hoá gì lên thuyền hay xuống thuyền đều được ghi lại vô cùng chi tiết, cẩn thận. Nhưng tuyệt nhiên không có thứ gì vượt quá năm mươi cân. Chủ yếu là nhu yếu phẩm cho những người trên thuyền, những gì mà đám thiếu niên mang theo cũng không có ghi vào vì đồ đạc cá nhân của họ không liên quan tới những người trên thuyền.
Việt Hưng vẫn ngồi đấy, nhưng y cũng sử dụng linh hồn mình làm không khí trong phòng dồn ép trở nên căng thẳng, áp lực như dưới đáy biển sâu, một cảm giác khó thở khiến ba người kia có chút khó chịu, thậm chí khiến họ thấy bực bội muốn đập phá bàn ghế. Sau đó ba người đồng thời cũng nghĩ tới việc này là do Việt Hưng làm ra, nhưng cách nào thì chúng chịu.
- Khoảng cách tới đảo kế tiếp cần hai tháng nữa. Ta để cho các ngươi một tháng lương thực, còn lại chúng ta đem đi, một tháng cuối thì tự mình bắt cá biển mà ăn. - Tên bọ cạp không hề nói gì thêm, trực tiếp mở mồm ngoạm một cú thật lớn.
Kỳ Bảo nghe vậy cũng không vui vẻ chút nào, Lam Hà căm giận cắn chặt răng cúi xuống. Dưới biển có cá thật, nhưng độ khó so với con thuyền chuyên chở và tuần tra trên biển thì thật vô phương đánh bắt.
- Như vậy cũng không ổn cho lắm. Chi bằng tỉ thí, nếu Uy Lang đoàn các ngươi thắng, có thể lấy hết toàn bộ vật tư trong sổ sách đó đi. Còn nếu ta thắng, ta chỉ lấy nửa tháng lương thực của các ngươi. - Việt Hưng mở miệng đề ra một cách ổn thoả cho cả hai. Đồng thời cũng thả lỏng linh hồn áp bức để ba người kia cảm thấy cách làm này khiến không khí trở nên hoà dịu lại.
Ba người Uy Lang đoàn suy nghĩ một hồi, nhìn ba người Việt Hưng rồi nhìn nhau cùng gật đầu. Bọn họ chiến đấu nhiều năm, bất luận hải chiến hay tỉ thí đều có kinh nghiệm. Mà tu vi của ba người cũng rất thấp, đồng ý cá cược với họ cũng rất có lợi.
- Công tử kia chỉ mới Bạch Ngân nhị tinh. Kỳ Bảo cùng Lam Hà là Bạch Ngân nhị tinh. Cơ bản cũng không có gì đáng lo, kinh nghiệm chiến đấu hẳn là không thể hơn được mình. - Bọ cạp tính toán một hồi cũng nói.
- Nếu như ta không đồng ý thì sao đây? Chỉ cần ta ra lệnh, bên thuyền của ta sẽ bắn tan các ngươi rồi lại lấy lương thực của các ngươi. - Hắn vẫn còn suy tính của riêng mình, thử xem thái độ của ba người bọn họ.
- Ngươi có thể thử. Bọn ta đây cũng không phải ăn chay. - Kỳ Bảo mở miệng, vẻ cứng rắn lẫn sắc bén toả ra từ yêu linh vừa mới hấp thụ được phát ra.
Thấy Kỳ Bảo đã hoàn toàn hấp thu, tu vi tiến vào Bạch Ngân nhất tinh lại hăng máu như thế, Việt Hưng cũng vui mừng. Y lại tiếp tục phát ra áp lực trầm trọng hơn, khí thế xung quanh phòng bị đè nặng, ba người không mấy thoải mái.
- Hahaha!! Được! Ta đồng ý! Đánh một đối một thì lâu quá! Không bằng tất cả cùng lên, bọn ta chỉ để hai người lên sân. Như vậy cũng không phải mang danh lấy mạnh h·iếp yếu chứ? - Tên bọ cạp cười cười, xem như chuyện này rất công bằng.
Việt Hưng nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. Đồng thời cũng nói lại với ba người Uy Lang đoàn kia.
- Như vậy cũng không ổn lắm, ba người bọn ta lên, chẳng may hai người kia ra tay nặng quá, bọn ta đều c·hết rồi, những người trên thuyền không thể đánh trả các ngươi, lúc đó đều đi lao dịch cho các ngươi, lương thực cũng b·ị c·ướp hết. Hai bọn ta lên đánh với các ngươi, cô ta ở lại trông thuyền.
- Theo ý công tử. - Kỳ Bảo cùng Lam Hà đồng thanh đáp.