Chương 85: Chung một thuyền.
Trong dược viên, Việt Hưng thấy thôn trưởng lén lút cầm ra một cái hộp nhỏ. Hắn nhẹ mở ra cho hai người Lam Hà xem, một quả cầu chứa đựng yêu linh của con tôm lần trước họ săn được.
- Yêu Linh này cũng không tệ, nhưng tính trưởng thành của nó cũng hơi thấp. Cao nhất chỉ lên được Hoàng Kim. - Việt Hưng thông qua linh hồn quan sát yêu linh này.
- Nếu lên Hoàng Kim thì phải thay đổi một yêu linh khác cùng loại có tính trưởng thành cao hơn. - Lam Hà quan sát một hồi rồi nói.
- Như vậy cũng được rồi. Xem như ổn thỏa, lần sau tới cũng không thiếu phần ngươi. - Kỳ Bảo mỉm cười đóng hộp rồi cất vào trong người.
Thôn trưởng thì vô cùng đau lòng, việc này không ngờ lại làm mất cơ hội tạo ra một người Bạch Ngân cảnh, giúp đảo được coi trọng hơn.
Sau đó cũng không còn chuyện gì nữa, Việt Hưng tiếp tục tu luyện, không để ý tới việc kế tiếp của hai người họ. Đợi khi hai người đó rời đi thì y sẽ ra bên ngoài mượn một thanh đao luyện tập. Hiện tại y luyện quyền pháp cùng cước pháp.
Theo những động tác đó, quyền cước càng nhanh, lực càng mạnh, lĩnh hội võ học đối với quyền cước từng bộ, lại kết hợp chúng với nhau. Phong Quyền, Lực Quyền, Phá Mã Thoái.
Ngoài ra còn có thân pháp như Du Long Bộ, Ngưu Hành Bộ. Vừa nhanh, vừa luồn lách mà lực đạo xông phi cũng mạnh.
Có đầy đủ hai tay, đánh quyền, đạp cước, du lượn thân pháp càng trở nên mượt mà, làm quen với cánh tay mới, sau này cũng đỡ bỡ ngỡ. Lĩnh ngộ của Việt Hưng đối với quyền pháp, cước pháp đúng là như trò trẻ con. Sau Lực quyền là Bạo Lực, Phách Sơn, Đảo Hải, Phá Thiên.
Bạo Lực quyền lấy lực đạo cực mạnh ngưng tụ, đánh ra một quyền trông như Lực quyền thông thường mà khi có đối tượng bước vào, chính là chạm phải cơ quan. Gây ra hiệu ứng kích nổ, khiến kẻ đó b·ị đ·ánh tan tác.
Lực quyền đến đỉnh cấp, sau nhiều lần thử nghiệm triển khai phương pháp đó, Bạo Lực quyền dần hình thành. Mỗi quyền đánh ra cái cây cũng dần xuất hiện từng lỗ lớn bằng đầu người. Say mê luyện quyền đến khi nó đổ sụp, gây ra động tĩnh quá lớn. Ầm một tiếng, cây đổ, bụi đất bay tán loạn, lúc đó Việt Hưng mới phản ứng lại.
Y nhanh chóng thả linh hồn mình ra ngoài xem xét tình hình thì mới tường tận bản thân đã mắc phải sai lầm cỡ nào. Hai người Lam Hà, Kỳ Bảo vẫn thôn trưởng tu vi cao, giác quan cũng nhạy bén. Nghe thấy tiếng động lập tức chạy tới. Đồng thời cũng phát huy năng lực của yêu linh dò xét xung quanh.
Vốn có thụ yêu linh, hai người lại càng n·hạy c·ảm với cây. Thấy cây đổ, cả hai là người đầu tiên chạy đến hướng đó. Lúc sau thôn trưởng tới thì cả hai đang ngồi bên cạnh trận đồ tĩnh tọa như phá giải.
Việt Hưng ở bên trong thấy tình thế không ổn, trận đồ cũng lập lòe nứt vỡ lập tức chạy ra bên ngoài theo hướng khác.
- Anh ở lại hỏi. Em đuổi theo. - Lam Hà cảm ứng có người chạy ra, vội quay lại nói một câu rồi đuổi theo Việt Hưng.
Kỳ Bảo nghe vậy, không hề nghi ngờ, quay mặt nhìn thôn trưởng đầy phẫn nộ:
- Thôn trưởng! Có phải ông giấu chúng tôi chuyện gì không?!
Thôn trưởng không nói gì, cắn chặt răng, đã chung một thuyền với Việt Hưng, nếu như lộ ra, không chỉ mất yêu linh, cả nâng đỡ cũng không còn, tính mạng cũng gặp nguy hiểm.
Cuối cùng, y gật đầu, sau đó từ bên bao tay rơi ra một thanh dao găm bị y nhanh bắt lấy, đâm một nhát về phía Kỳ Bảo. Tuổi y mới qua bốn mươi, thân thủ vẫn còn nhanh nhạy lắm.
Nhát dao này, Kỳ Bảo cũng bất ngờ, không nghĩ tới tên này lại to gan lớn mật, thế mà lại dám t·ấn c·ông Bạch Ngân cảnh như y.
Aaaaaa...! Dao găm đâm một phát vào bên hông Kỳ Bảo, y giận dữ hét lên đau đớn. Sau đó thì cũng huyễn hóa yêu linh mà một đứa trẻ nằm ườn trên cây hoa bốn cánh.
Gaaa....!!! Đứa trẻ đó thấy chủ nhân mình b·ị t·hương thì khóc rú chói tai cùng với rất nhiều hắc khí tỏa ra xung quanh. Hắc khí tới gần v·ết t·hương của Kỳ Bảo, miệng v·ết t·hương lập tức ngừng chảy máu.
Ngay lúc đó, Kỳ Bảo bắt đầu phản công. Trên tay xuất hiện một cây trống lắc, tiếng kêu vô cùng vui tai, làm tinh thần thôn trưởng bị ảnh hưởng. Hoa mắt, chóng mặt, nghiêng ngả trái phải, sau đó y bịt tai lại mới có thể đỡ hơn.
Thời điểm đó, đôi bên cách nhau rất gần, Kỳ Bảo ra quyền đánh thôn trưởng ra xa, dù sao thì Kỳ Bảo không phải chủ công, y chỉ phụ trách khống chế. Hai người cũng lần đầu tách nhau ra thế này, lại còn có lòng tin thôn trưởng tặng yêu linh lấy lòng thì chắc chắn không dám tạo phản. Không ngờ thành thế này.
Mà thôn trưởng cũng không phải ăn chay, y được rèn luyện hơn mười năm, một quyền của Bạch Ngân cảnh nhị tinh, hắn vẫn chịu được. Sau khi đỡ được một quyền này, hiểu thấu lực công kích của tên này không mạnh, dựa vào khống chế để người kia kết liễu sinh mệnh. Thôn trưởng nhìn hắn, nắm tay thành quyền thế, lấy đà đập mạnh thẳng vào người Kỳ Bảo. Kỳ Bảo bước vào chiến đấu, tâm lý có chuẩn bị nên giơ hai tay trước ngực đỡ lấy một quyền này.
Phòng thủ của y cũng rất tốt, vì chủ khống chế, rời khỏi Lam Hà bảo hộ sẽ có nguy hiểm tới tính mạng nên nhất định phải có năng lực tự vệ. Chính điều này giúp y tự tin ứng phó với người chưa đạt đến Bạch Ngân cảnh này đây.
Lam Hà bên kia đuổi theo Việt Hưng một chặng đường dài, yêu linh liên tục sử dụng để bá·m s·át được dấu vết theo đuôi. Phát hiện người đó cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là tu vi Bạch Ngân tam tinh. Bản thân không biết có đánh lại nổi không.
Còn chạy thì chạy được đi đâu giữa bốn bề là sóng nước mênh mông. Đám Lam Hà có hải đồ, thế lực các đảo hướng đâu cũng tường tận, nào như Việt Hưng, thân cô thế cô, không chút chỉ điểm hướng đi chỉ có thể lần mò từng bước. Đương nhiên mục tiêu của y là trở nên mạnh nhất rồi trở về Nam Huyền Minh. Quyết không thể c·hết, Việt Hưng quay người, một kích kết hợp giữa Phong quyền và Bạo Lực quyền, nhanh nhẹn lại đánh thẳng về Lam Hà. Lực bộc phát ở bên trong đó đủ để làm cho ả bị cản trở đôi chút. Phá Mã Cước nếu kết hợp cả hai, coi tất cả các bộ phận trên cơ thể đều là quyền, đều có thể đánh ra được như vậy. Hay sáng tạo một cước pháp dựa trên cơ sở Bạo Lực quyền và Phong quyền.
Không kịp nghĩ nhiều, y thử nghiệm, vậy mà nắm bắt được điểm mấu chốt nào đó khiến y trở nên cao hứng vui vẻ. Phong quyền, phong giữa không trung, lấy tốc làm chủ, cước đạp phong như đạp trên đất bằng, khiến bản thân bay lên cũng không hẳn là không thể. Bạo Lực quyền như lực đẩy từ chân, khiến tốc độ càng nhan, chỉ trong chớp mắt, đã phi thân được hai mét.
Thấy vậy, y bắt đầu thử quay chuyển phương hướng cắt đuôi Lam Hà.
- Mẹ! Tên khốn kia chạy đâu nhanh thật! - Lam Hà bực bội, năng lực cảm tri có hạn, không thể mãi dựa vào mấy cái cây nhờ thụ yêu kết nối mà bắt kịp được Việt Hưng.
Trong lúc đó, Việt Hưng không biết bản thân đạp không được bao lâu. Chỉ thấy hai người kia không đuổi theo, hẳn là đã từ bỏ. Nhưng vẫn còn trên đảo này thì đố Việt Hưng có thể thoát khỏi đây. Y không biết bơi, mà bơi giữa biển rất dễ m·ất m·ạng, không liều được. Chỉ còn cách là để mình biết lăng không phi hành, hay có yêu linh phi hành mới ổn. Rời đi bằng thuyền tính là phương pháp an toàn nhất, nhưng trước mắt cứ xử lý được hai tên này cái đã.
Bọn họ tách ra chính là cơ hội của mình, Việt Hưng phải nhanh chóng giải quyết Lam Hà, nếu không thì thật sự sẽ khiến thôn trưởng c·hết vì mình. Chính vì chuyện này mà y khó thể làm ngơ. Nếu thôn trưởng c·hết, y không cách nào rời khỏi, mà hai người kia c·hết, y càng dễ rời đi.
Tình thế bắt buộc phải g·iết hai người bọn họ mới có thể thoải mái hơn.
Việt Hưng dựa vào nhất tâm nhị dụng, sử dụng linh hồn quan sát tình hình của địch nhân đã đi tới đâu. Chỉ trong thoáng chốc, y bắt được vị trí, Lam Hà đang trên đường quay trở lại, thôn trưởng sẽ gặp nguy. Y lao nhanh đi với kỹ năng vừa mới lĩnh hội được, y liền gọi là Đạp Không.
Nhoáng cái đã xuất hiện sau lưng Lam Hà, một quyền tụ lại rồi đánh ra, kình lực ẩn trong quyền đó đập thẳng vào người Lam Hà làm ả b·ị đ·ánh bật ra đằng trước. Diễn ra trong thời gian cực nhanh khiến ả còn không kịp phát hiện ra Việt Hưng xuất hiện sau lưng từ lúc nào. Cả Yêu Linh của nàng cũng không phát ra tín hiệu cảnh giác nguy hiểm.
Khả năng phòng ngự của Lam Hà không phải tốt nhưng không ngờ một người cảnh giới thấp hơn nàng vậy mà làm nàng b·ị t·hương. Người này không bình thường. Nàng quay người, lập tức gọi ra yêu linh trị thương, sau đó sử dụng Đồng Khí Liên Chi thuật của yêu linh kêu gọi Kỳ Bảo tới.
Kỳ Bảo nhận tin, sắc mặt biến đổi, không ngờ Lam Hà chủ công lại bị người ta đánh thương, tu vi lại cao hơn còn không phát hiện ra đối thủ chớp mắt đã bên cạnh mình. Không thèm dây dưa với thôn trưởng máu me đầm đìa trước mặt, Kỳ Bảo sử dụng Hoa Huyễn thuật, những cây cỏ dưới chân xuất hiện mầm non mới, nở ra những đóa hoa nhiều màu sắc rồi tàn úa. Cánh hoa tàn phấp phới trên không trung xác định mục tiêu là thôn trưởng liền lao tới.
Thôn trưởng biết Lam Hà gặp nguy, hắn mới không để ý tới mình nữa, nhanh chóng chạy đi. Quyết định của mình xem như nửa đúng, nhưng vẫn thất vọng vì khi hai người đó hợp lực lại, Thanh Đồng cảnh như Việt Hưng khó mà địch nổi. Giá như lúc đó y đem yêu linh đưa cho Việt Hưng thì cậu ta hẳn là có thể đánh bại được hai người đó rồi.
Hiện giờ có hối hận cũng đã muộn, yêu linh đã rơi vào tay người ta, dù muốn lấy lại cũng khó rồi. Lại thêm Hoa Huyễn trận này nữa, đủ phiền nhiễu, không thể thoát ra trợ giúp Việt Hưng.