Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Long Việt - Động Đình Quân

Chương 84: Hai vị Bạch Ngân cảnh - Lam Hà, Kỳ Bảo




Chương 84: Hai vị Bạch Ngân cảnh - Lam Hà, Kỳ Bảo

Nhắc tới hai vị Bạch Ngân cảnh, vài ngày nữa bọn họ sẽ tới, Việt Hưng cũng là mới nghe được chuyện này. Dù sao cũng sắp tới thời hạn ba tháng, Việt Hưng nếu đủ may mắn cũng sẽ được bọn họ chọn lên thuyền làm tạp dịch, hoặc theo chân những thanh niên lên đảo. Y cũng mới nhớ ra bản thân mình từng theo Sở Mạnh và Sở Hành Đoan luyện thể, luyện phác đao cùng với một số võ kỹ phòng thân. Vì ảnh hưởng của những thế kiếp với ký ức của Châu Huy mới nhất thời quên lãng.

Sở dĩ biết được thời gian họ tới là vì có một quỹ đạo được hình thành qua nhiều lần tới thăm, là mùng bảy hàng tháng giao dịch, ngày hai tám mỗi tháng trở về. Cứ vậy ba lần, khi lần thứ ba trở về, khoảng ba ngày sau sẽ có tuần tra của Thanh Hải đảo tới dừng chân. Những đảo dưới trướng khác cũng vậy, lộ trình cũng sẽ có sai biệt nhất định nếu trên đường gặp phải biến cố nào đó.

Y lại có được thêm một cách để tiến đến đảo cao hơn, nhưng với tính cách thích tự do, không hề trói buộc chút nào lại hợp hơn cả. Việt Hưng lại loại bỏ cách tuyển quân tới đảo khác, dù y có thể giữa đường bỏ đi. Nhưng dưới tình hình không biết người ta thế nào mà lại bỏ đi, đúng là có chút thất đức. Lại không cẩn thận, sợ là bị người Thanh Hải đảo đ·ánh c·hết giữa chừng. Khó khăn lắm mới có thể hồi sinh, làm sao lại c·hết thêm lần nữa được chứ.

Sau lúc đó, mọi người cũng không còn chuyện gì nữa, ai cũng trở về nhà nấy, Việt Hưng cũng không để tâm tới họ nữa, biết được một số thông tin như vậy là đủ. Thôn trưởng thấy cậu, bản thân cũng có tu vi Thanh Đồng ngũ tinh, nhìn thấy được trong cơ thể Việt Hưng ẩn chứa linh khí cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Người có thiếu hụt một đoạn kinh mạch vậy mà có thể tu luyện được đến Thanh Đồng tam tinh.

Hơn nữa là trong vòng ba ngày, mỗi ngày một cấp, bất ngờ thật lớn.

Cảm thấy có một ánh mắt nhìn mình, Việt Hưng quay qua, thôn trưởng mỉm cười còn vẫy tay gọi mình lại. Việt Hưng nghi ngờ nhưng vẫn đi qua.

- Nhóc làm sao làm được vậy? Thiên phú cũng không tệ nha. Nếu có chuyện gì cần thì cứ nói cho ta một tiếng, ta nhất định trợ giúp. - Thôn trưởng mở tròn mắt, đầy tò mò lẫn hài hoà quan sát xung quanh Việt Hưng.

Nghe thôn trưởng nói vậy, y cũng rõ ràng thôn trưởng này đã thấy được Việt Hưng có thể tu luyện, y cũng không nói ra, vì Long Công này là tuyệt mật, không hề kém ký ức bốn kiếp. Và đồng thời cũng hiểu rõ, thôn trưởng này có ý lôi kéo tìm sự trợ giúp chứ không hề muốn bí mật đó.

Đã vậy thì y cũng không cần khách khí với thôn trưởng này làm gì. Dù sao thì có lợi ích người ta mới làm, chẳng ai dỗi hơi đâu mà đi tìm người nghèo để mời tham gia làm ăn.



- Cũng thật là có... - Việt Hưng cố ý mập mờ để thôn trưởng càng hứng thú vui vẻ mà trợ giúp, để thôn trưởng nghĩ rằng việc giúp này sẽ khiến Việt Hưng nợ ân tình.

- Chuyện gì cháu cứ nói, ta nhất định sẽ giúp. - Thôn trưởng niềm nở nói ra. Lại không biết điều này làm y cắt thịt xé gan, đau lòng không thôi.

- Là... ta muốn dược vật để tu luyện. - Việt Hưng vừa nói, thôn trưởng lập tức nghi hoặc, dược vật để tu luyện đúng là lần đầu nghe thấy. Đầu Việt Hưng lập tức nảy số, chuyện này cũng nghi hoặc, nơi này cũng quá lạc hậu đi. Y nói tiếp:

- Ta tới từ bên ngoài, ngài cũng biết rồi, nên phương thức tu luyện của ta có chút khác biệt so với các ngươi. Nhưng ngài yên tâm, sau này ta thành cường giả sẽ không quên ân tình ngày hôm nay của ngài. - Việt Hưng vì tương lai, cũng không ngại thêm mắm thêm muối vào, dù sao có cơ hội báo ân hay không thì vẫn không thể biết được.

Sau khi thấy Việt Hưng nói thế, thôn trưởng không biết nên làm thế nào. Nhà y bị đào chân tường hay sao mà Việt Hưng lại nói đúng trọng tâm vậy? Nhà y thật có dược vật, nhưng số lượng có hạn, chất lượng cũng ở mức trung bình. Giao cho Việt Hưng tu luyện hết thì làm sao kết giao hai vị Bạch Ngân cảnh kia?

Nhưng thấy tốc độ trưởng thành của Việt Hưng, thôn trưởng suy ngẫm hồi lâu nên đứng về bên nào. Việt Hưng đúng là biết trong nhà lão có dược vật vì cậu từng để linh hồn mình lượn khắp đảo, không biết mới lạ.

Thấy lão băn khoăn, Việt Hưng cũng chỉ mỉm cười:

- Làm khó ngài rồi, ta trở về trước đây.

Bóng lưng Việt Hưng quay người rời đi dứt khoát, lão cắn răng đánh cược một lần. Được thì có một ân tình cường giả, ngã thì xem như đi tong.

- Chờ chút. Mấy năm tay ta cũng nghiên cứu cách trồng dược, gọi là có chút thành quả. Nếu giúp được cậu thì phương pháp này nghiệm chứng là chuẩn xác.



Việt Hưng che giấu nụ cười, nhanh nhẹn tiến tới cầm tay cảm tạ liên hồi. Sau đó hai người đến dược viên sâu trong đảo. Xung quanh lão đây cũng hạ cấm chế thông qua bảo bối gọi là Trận Đồ. Trận Đồ này dù là trận sư mới bước vào cũng có thể vẽ ra. Lão tốn không ít của mới có được một bộ cấm chế dạng cảnh báo này.

Mở ra cấm chế bước vào trong, Việt Hưng mới biết nó còn có thể che đậy dược khí tản ra bên ngoài. Quả là bảo địa. Hấp thụ hết đống dược viên này cũng căng da bụng chùng da mắt. Thái Ất Thần Mộc thể cũng có thể thành tầng đầu tiên, Mộc Chủng.

Mộc Chủng này cũng đủ để tái tạo cánh tay trái của y.

Sau khi mở ra cho Việt Hưng vào, dẫn dạo tham quan một vòng rồi liền lui ra ngoài, đóng lại Trận Đồ. Chỗ này coi như là nơi bế quan của Việt Hưng, ra lúc nào cũng được.

Y thì không có ý ra bên ngoài. Mà dược vật trong này không cách nào lấy đi, phẩm chất cũng không tệ, ngồi đây ăn hết chúng là tu vi lẫn thân thể lại mạnh hơn nhiều rồi.

Kể từ đó cho tới ba ngày sau, hai người của Thanh Hải đảo tới nghỉ chân. Việt Hưng ở bên trong vừa tu luyện vừa thả linh hồn đi du ngoạn khắp nơi xem giới hạn của mình ở đâu cũng như hướng nào có đảo để vẽ trong đầu một cái hải đồ. Nhưng chạy thế nào cũng không quá thân thể trăm cây số, Hồn cảnh cũng đến đỉnh phong Ngưng Thể cũng không qua được con số ấy, cánh cửa Thông Linh cảnh cũng dễ như trở bàn tay mà y không vội.

Y có một suy nghĩ táo bạo, để linh hồn phân ra một chút nhỏ dung nhập vào Long khí tại thân. Tu vi cũng sắp bước vào Bạch Ngân cảnh, trong người có mười đầu Long nếu tính cả Long Huyệt.

Y có một linh cảm, khi minh bước vào Bạch Ngân cảnh sẽ thu phục một đầu Long làm yêu linh mới tương thích với Long Huyệt. Nhưng Long ở đâu? Long Công hay Long Biến liệu có thể cảm ứng các yêu linh Long tộc hay không?



Lại thêm việc bản thân sẽ đưa ra ý định liều lĩnh, giảm tu vi Hồn cảnh để ban cho Long khí có linh. Thậm chí là nô dịch Yêu Linh để trong thức hải, khi nào cần thì có thể thay đổi. Chẳng biết có thực hiện được không mà y rất có lòng tin về chuyện này.

Ra bên ngoài y cũng cần nghiên cứu trước về Yêu Linh, để lựa chọn xem có Yêu Linh nào phù hợp với y.

Tầng đầu tiên, Mộc Chủng của y cũng đã thành hình, nằm sau lưng và đối diện với Long Huyệt. Cánh tay cũng được khôi phục lại, tuy nhiên vẫn cần chút thời gian để thích ứng. Long khí cũng có thể chạy khắp cơ thể y rèn luyện từng tế bào được rồi.

Hiện giờ thôn trưởng đang trong phòng tiếp khách, đối tượng chính là hai vị Bạch Ngân cảnh, thông qua linh hồn thì là đôi nam nữ. Nam tên Kỳ Bảo, nữ là Lam Hà. Yêu Linh của họ là Song Tinh Đồng Hoa. Loại này có chút đặc thù, bởi nó là hình hài một đứa trẻ sinh ra trong một đoá hoa. Nghe có vẻ ác độc khi lấy trẻ con làm yêu linh nhưng thực chất chúng là thụ yêu.

Thấy vẻ mặt cung kính của đám thôn trưởng với hai người đó, Việt Hưng cảm thấy thật thú vị. Nói hắn là ba phải cũng không sai, bên nào cũng đu theo được. Dược viên này là quà biếu của thôn trưởng cho hai người họ, giờ thì một mảnh tan hoang, dược vật bên trong đều đã khô héo hết, chúng đều thành một phần của Mộc Chủng.

Số lượng còn lại không quá mười cây, từng này đem đi biếu thì còn bị người ta cáu giận đập cho một trận ấy chứ đừng nói đến việc nâng đỡ. Chính mình gây ra chuyện này, Việt Hưng lại không hề cảm thấy có lỗi, dường như các thế mình từng trải qua đã tôi luyện rất nhiều, khiến tâm tính không hề dao động.

Nhưng dù sao cũng là người, lòng không dao động nhưng về tình về nghĩa vẫn nên cho y một câu trả lời đàng hoàng.

- Nghe nói Minh Giang thôn trưởng cũng có chút nghiên cứu với thuật trồng dược nhỉ? - Lam Hà có chút hứng thú với dược viên mà bọn họ chờ đợi mấy tháng nay.

- Thôn trưởng cũng không ngại dẫn chúng ta đi xem chứ? - Kỳ Bảo cũng phụ hoạ theo, dồn thôn trưởng vào thế khó.

- Cái này... tiểu thôn đúng là có dược viên, nhưng nghiên cứu của ta về thuật trồng dược không được cao siêu, trong ngàn được một đã là điều vô cùng may mắn. Thế đất nơi này cũng không đủ tốt cho chúng sinh trưởng, sợ là hiện tại đã khô héo hết rồi. - Thôn trưởng biết rõ Việt Hưng đang ở bên trong tu luyện, tuyệt không để hai người này vào chứng kiến sự việc lần này. Chẳng những hại c·hết một thiên tài, một cường giả tương lai, cả bản thân cũng chịu c·hết thôi.

Sắc mặt Lam Hà lẫn Kỳ Bảo trầm xuống, rõ ràng là thôn trưởng này che giấu không cho bọn họ nhìn thấy, nhưng họ vẫn bình tĩnh nhìn. Thôn trưởng ánh mắt tinh tường, chắc hẳn sẽ thấu rõ tâm trạng họ hiện giờ.

- Dược viên có thể không có nhưng mà tiểu thôn vẫn còn một thứ, hẳn là một lựa chọn không tồi đối với quý tử. - Thôn trưởng bất đắc dĩ lấy ra yêu linh vốn định để cho con trai hắn. Nhưng so với việc đứa con mới tám tuổi của hắn thì còn lâu mới dùng đến. Khi nào cần thì sử dụng một yêu linh khác lên Bạch Ngân cảnh cũng được.

Con trai của Kỳ Bảo và Lam Hà có thiên phú hơn nhiều, bảy tuổi bước vào tu luyện, tám tuổi Thanh Đồng cảnh, mười hai tuổi lên tam tinh, mười bảy tuổi đến ngũ tinh đỉnh phong. Chỉ thiếu yêu linh nữa là bước vào Bạch Ngân cảnh. Hai người họ đi ra ngoài lần này sở dĩ là vì tìm kiếm yêu linh cho con trai họ. Đội chiến thuyền trong thôn bỏ ra t·hương v·ong lẫn đau đớn mới có thể có được yêu linh của con thú cấp Bạch Ngân này. Vốn để cho con trai thôn trưởng hay thiếu niên có tiền đồ nhất nhưng giờ cho hai người này, y cũng rất bất đắc dĩ.