Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Long Việt - Động Đình Quân

Chương 83: Họp làng




Chương 83: Họp làng

Hai ngày, chỉ ngồi đây và tu luyện. Việt Hưng đã thành công bước vào bên trong cảnh giới Thanh Đồng, Long Huyệt vô cùng chắc chắn, thiên địa linh khí bên trong cũng đang được tích trữ rất nhiều. Long Khẩu cũng ngậm chặt, chỉ khi nào sử dụng đến mới mở ra cho linh khí tuôn ra.

Việt Hưng bước vào cảnh giới đầu tiên của Thanh Đồng cảnh, Long Công của y chính là công pháp tu luyện, ngưng tụ đủ trăm đầu long vạn trượng nhưng làm thế nào lại là một vấn đề. Chẳng nhẽ để trong Long Huyệt? Vậy thì trăm đầu này phải thu nhỏ lại với hình dạng 1% hay luyện ra trăm cái Long Huyệt?

Thực sự mà nói thì Việt Hưng đã có cách để làm, nhưng vẫn cần một thứ nữa là cánh tay trái của mình. Không có nó, kinh mạch không cách nào hoàn chỉnh, chỉ có thể tạm thời dừng rèn luyện cơ thể vì cường độ thân thể dựa theo linh khí trong Huyệt di chuyển khắp nơi để cường hoá.

Từng tế bào được nhân đôi rồi hợp lại ngày càng chắc chắn, thậm chí có thể từ Long Huyệt ảnh hưởng chút gì đó, khiến thể chất của Việt Hưng có thay đổi cực kỳ lớn. Thái Ất Thần Mộc thể có thể tái sinh lại cánh tay trái, hấp thu dược khí, sinh khí trong thực vật mà lớn mạnh hơn, dù biến cái đảo này thành đảo c·hết cũng khó mà đạt được tầng đầu tiên. Còn có loại phương pháp khác nhân đạo hơn cách trên là lấy dược vật luyện thành. Một khi luyện thành, cơ thể sẽ xuất hiện hình xăm Thái Ất Thần Mộc trên cơ thể.

Còn có thể tăng tốc độ luyện thể qua việc vẽ văn tự, một dạng phương pháp xăm mình thông qua sinh khí gián tiếp hình thành nên Thái Ất Thần Mộc thể. Những đạo văn đó vô cùng khó kiếm, Việt Hưng cả thế trước đã đứng đỉnh, cùng với ký ức Châu Huy để lại cũng không cách nào kiếm được đạo văn thứ ba.

Với y, phương pháp tốt nhất chính là luyện Long Công nhỏ như linh khí chạy khắp kinh mạch của bản thân. Vừa rèn luyện cơ thể, nếu được tôi luyện cả kinh mạch nữa thì lại càng tốt.

Chỉ có thể tạm thời luyện công thu nhỏ bằng với linh khí, để chúng có thể du động liên tục trong kinh mạch của chính mình nên tích trữ chúng bên trong Long Huyệt trước. Việt Hưng cũng không hề muốn chỉ dừng lại ở trăm con, y còn muốn nhiều hơn nữa. Đồng thời y cũng có một suy nghĩ táo bạo là để mỗi con đều là Huyệt, đều chứa đựng linh khí tương đương Huyệt chính.

Nghĩ thế nhưng thực hiện được hay không vẫn là cả một vấn đề, việc này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được.



Vậy là y bắt tay vào việc, tu luyện tích trữ long đầu bên trong Long Huyệt, đề cao tu vi trước, sau này lại tính đến chuyện tu phục lại cánh tay trái, rèn luyện cơ thể.

Nhìn trời cũng đã tối, nửa ngày bước vào Yêu Tu, tốc độ này cũng không tính là nhanh nhưng cũng không chậm hơn so với bình thường. Yêu Hồn song tu, hẳn là sẽ có một điểm đặc biệt nào đó ưu ái hơn. Việt Hưng tạm chưa biết, nhưng chắc chắn là sẽ có.

Luân phiên ngày đêm tu luyện như vậy, không ăn không uống, cũng không lo c·hết đói, chỉ nghỉ ngơi đôi chút rồi lại tiếp tục tu luyện. Việt Hưng trôi qua yên ổn được vài ngày thì thấy một đội thuyền trở về thông qua thần thức của chính mình. Thần thức y luyện ra từ khi lên được Ngưng Thể cảnh, thần thức của y không giống với Thông Linh cảnh, ở Ngưng Thể cảnh thì y thả linh hồn thể ra bên ngoài du lượn xung quanh quan sát.

Đội thuyền này cũng có không ít Thanh Đồng cảnh, đại khái khoảng mười ba người, số còn lại đều như tạp dịch đi lao động việc vặt trên thuyền. Thuyền này mang buồm hình con tôm với cái càng to khủng bố, theo ký hiệu này thì y biết được đây là thuyền của Minh Giang đảo, chính là đảo hiện tại y đang đặt chân tới. Trên thuyền còn có không ít hàng hoá với vẻ mặt vui mừng của họ, chuyến này hẳn có không ít chỗ tốt.

Đồng thời cũng biết thời gian trở về gặp thôn trưởng đã tới, việc thôn trưởng dặn dò hẳn là có liên quan tới chiếc thuyền này đây. Trở về làng từ một hướng khác, né đi những khuôn mặt hiện diện tại đó, Việt Hưng từ cửa sổ thư viện chui vào rồi bước ra thì gặp quản thư đang ngồi trước cửa.

Quản thư như một người thường mà giác quan của ông vô cùng nhạy bén, không cần ngoảnh đầu vẫn biết Việt Hưng m·ất t·ích hai ngày nay đi ra.

- Thế nào rồi? Tu luyện ổn thỏa chứ? - Lão như biến thành một người khác, giọng điệu trầm mà nhẹ nhàng.

- Cũng tốt, cháu đã bước vào Thanh Đồng tam tinh. - Việt Hưng cũng hơi bất ngờ, không ngờ ở trên Minh Giang đảo còn người tỏ ra vẻ thần bí này, so với hình tượng níu cậu ở lại thư viện hai ngày trước hoàn toàn khác biệt.



- Thanh Đồng tam tinh??! - Quản thư vô cùng bất ngờ, người bị khiếm khuyết một đoạn mạch như Việt Hưng vẫn tu luyện được đến Thanh Đồng tam tinh? Quá kinh người.

Quản thư gật đầu rồi lấy trong người ra một tấm lệnh bài ném ra sau cho Việt Hưng. Việt Hưng thuận tay nhận lấy, quan sát một hồi vẫn không thể nào hiểu được ý nghĩa của nó.

- Đây là? - Việt Hưng hỏi xong, quản thư trở về con người cũ, thân thiện lôi kéo y.

- Nhóc mấy ngày này đi đâu vậy? Ta tìm ngươi khắp nơi. Đói không? Mau vào ăn chút đi rồi qua chỗ thôn trưởng đi. - Quản thư quay đầu thấy Việt Hưng, y đứng dậy vội quan sát rồi đẩy vào trong phòng.

Việt Hưng ngơ ngác, không hiểu gì, đành gãi đầu cho qua. Nhưng trong bụng vẫn ôm mối nghi hoặc, sau này sẽ thông qua cái lệnh bài này mà tìm nguyên do.

Ăn xong cho quản thư vui, đồng thời bổ sung năng lượng cũng như vị giác cho cơ thể. Y qua chỗ trưởng thôn bên quảng trường. Xung quanh cũng tập trung rất nhiều người dân, họ đều vây quanh trưởng thôn, bên dưới đài. Việt Hưng cũng hòa vào đám đông.

Lúc sau, mọi người tách ra, tạo thành một đường dài nối ra biển, cụ thể là vị trí chiếc thuyền cập bến. Bên trên đem các loại hàng hóa xuống, trai tráng trong thôn liên tiếp di chuyển thùng hàng về quảng trường.

Việt Hưng tò mò, quay qua hỏi người bên cạnh thì cô ấy nói những thùng hàng này là thực phẩm trao đổi được với các đảo khác. Mỗi tháng thuyền của đảo sẽ mang theo đặc sản đem tới đảo nhị cấp là Thanh Hải đảo để buôn bán và trao đổi về lương thực cho dân đủ sống đến tháng kế tiếp. Mọi người ở quảng trường chính là vừa họp làng đưa ra kế sách cho chuyến ra khơi tiếp theo cũng như phân phát lương thảo theo khối lượng đặc sản giao nộp.



Đặc sản của đảo như hình tượng trên buồm thuyền, tôm Minh Giang, tôm này vỏ dày, toàn thân đều có thịt. Kích thước có thể thu hoạch là bằng một cánh tay, thời điểm đó là thịt vừa tươi ngon nhất, dù là râu tôm cũng có thịt. Các phần ruột hay đầu đều có thể giữ lại ăn. Tuy nhiên, dinh dưỡng vẫn không bằng thân và càng.

Cũng chẳng lạ gì khi bữa ăn của họ chủ đạo là tôm. Quản thư thì không có nuôi nên Việt Hưng vẫn chưa được nếm thử chút nào. Giống như lão là bần cố nông, ruộng đất chả có mà cày.

Việt Hưng cũng gật gật đầu đồng ý, xem ra họ đều rất coi trọng ngày này.

- Xem ra lần này có chút ngoài ý muốn. Đem về thứ rất thú vị. - Việt Hưng dựa vào Hồn cảnh Ngưng Thể quan sát phía sau con thuyền chính chở hàng này còn một thuyền nhỏ đang kéo theo xác một con hải thú.

Việt Hưng cũng rất vui vẻ khi chuyến kế tiếp là thời điểm mình rời khỏi đây. Ra khơi khỏi đây là thời điểm tốt nhất để đến với thế giới bên ngoài, tiếp xúc với cao tầng và tìm về quê, tìm cha mẹ của mình hiện tại còn sống hay đ·ã c·hết.

Đúng như những gì đã được nghe thấy, dân làng chia nhau lương thực tương ứng với số lượng tôm nộp lên. Ngoài ra còn có hải thú trên biển họ bắt được, cũng thuộc loại tôm, nhờ quen thuộc với đặc tính của chúng từ nhỏ nên đối phó cũng không khó, vậy là mọi người lại thêm được chút lương thực, ưu tiên người tham gia trận chiến đó nhận trước là đương nhiên.

- Phân phát lương thực đã xong, chuyến này mọi người cũng vất vả rồi. Trước ngồi xuống để nghe ta nói một số chuyện cần mọi người trợ giúp. Đầu tiên là Thanh Hải đảo sẽ từ trong các đảo nhỏ chúng ta đây sẽ tiến hành lựa chọn ra người để lên làm quân nhân trên đảo đó. Thứ hai là những công chuyện sắp tới như lương thực, nhà cửa và một số vấn đề sinh hoạt của mọi người. - Thôn trưởng nói to và rõng rạc cho mọi người.

Làm quân nhân trên Thanh Hải đảo, Việt Hưng cảm thấy vô cùng xa vời nên vẫn lựa chọn từ bỏ, dù hiện tại đã có tu vi nhưng khiếm khuyết tay trái, không nhất định được người ta lựa chọn. Việc đi theo đoàn rồi tách ra ở trên đảo vẫn rất khả thi.

Những người trên đảo đương nhiên muốn làm quân nhân, nhưng ở lại trên Thanh Hải đảo sinh sống mới là lựa chọn tốt nhất. Cách ở lại là làm quân nhân chính thống, đãi ngộ của họ cũng khác biệt trên Minh Giang đảo. Tuyển quân hiện giờ cũng chỉ là tạm thời, xem ai có tiềm lực mới có thể ở lâu dài và lên làm chính thống.

Phạm vi lựa chọn là người trẻ từ mười lăm tuổi, thời điểm tốt nhất để phát triển thân thể. Số lượng cũng là có hạn vì không phải ai đi cũng sẽ trở về an toàn, huấn luyện quân nhân vô cùng khắc nghiệt. Chỉ người tố chất thân thể tốt, sở hữu thiên phú tu luyện mới được lựa chọn để đưa đi. Còn lại sẽ ở trên đảo và sống một cuộc đời ngư dân.

Thanh niên được lựa chọn, đa số là những người có cha là Yêu tu, tuy chỉ ở Thanh Đồng cảnh nhưng thể chất cũng đã mạnh hơn nhiều người thường. Số còn lại đều dựa vào thân thể nâng được bao nhiêu cân, chịu được bao nhiêu nặng. Thanh Đồng cảnh trên đảo này là vì bảo hộ chu toàn hoặc vì giúp đỡ dân làng, mỗi ba tháng cũng sẽ có một đội của Thanh Hải đảo đến đây tuần tra, dẫn đầu là hai vị Bạch Ngân cảnh. Không quá mạnh mẽ nhưng đối phó với hải thú ngoài rìa vẫn dư sức.