Thế nên anh mới dễ dàng tha thứ cho Tống Huyền, tha thứ cho cô ta dám dùng tên anh tác oai tác quai khắp nơi trong suốt năm năm.
Chỉ vì cảm thấy Tống Huyền không những là ân nhân cứu mạng mà còn là vợ sắp cưới do ông nội chỉ định. Nhưng ai mà ngờ, người vợ sắp cưới thật sự lại hoàn toàn không phải cô ta.
Thế nhưng, may mắn thay, cuối cùng mọi thứ vẫn quay về đúng quỹ đạo.
Đường Hạo Tuấn siết chặt bàn tay Tống Vy, trong lòng thầm nghĩ.
Tống Vy cúi đầu nhìn xuống, cười đáp: “Thật ra đây là một câu chuyện cười. Anh cũng biết bảy năm trước Tống Huy Khanh đuổi mẹ và hai chị em chúng em ra khỏi nhà nhỉ?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Anh biết.”
Thế nhưng cũng phải đến năm nay sau khi bà ấy về nước thì anh mới biết.
Trước kia anh chỉ biết Tống Huy Khanh và Lưu Mộng ly hôn, cô cả nhà họ Tống đổi tên thành Tống Huyền, cậu hai thì ra nước ngoài dưỡng bệnh, hoàn toàn không biết thật ra bọn họ đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Đến lúc anh điều tra ra chuyện vợ sắp cưới thật giả thì mới biết chuyện.
“Do mẹ con chúng em tay trắng ra đi, trên người hết sạch tiền, Tiểu Kim lại có bệnh tim bẩm sinh, trong hai năm bị đuổi khỏi nhà ấy, tim thằng bé luôn có vấn đề. Mãi đến năm năm trước, tim của Tiểu Kim không thể chịu được thêm cơn đau nào nữa nên nhập viện, bác sĩ nói phải làm phẫu thuật bắc cầu, nếu không thằng bé sẽ chết.”
Nói đến đây, Tống Vy siết tay lại: “Chi phí cho phẫu thuật bắc cầu rất cao. Lúc đó em và mẹ đâu thể chi trả số tiền lớn như vậy. Thế nên, sau khi bàn bạc, cả hai quyết định em sẽ là người về nhà họ Tống tìm Tống Huy Khanh. Dù sao ông ta cũng là ba Tiểu Kim, có lẽ sẽ bỏ tiền. Thế nhưng...”
“Nhưng sao?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt.
Tống Vy mấp máy môi: “Nhưng em bị Tô Thu ngăn cản, không gặp được Tống Huy Khanh. Sau khi bị bà ta sỉ nhục, bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống, chính lúc ấy, Tống Huyền tìm tới em. Khi đó cô ta đang tham gia một cuộc thi thiết kế, để giành được chức quán quân nên cô ta móc nối với một người có chức vụ cao trong ban tổ chức.”
“Tống Huyền tặng em cho người có chức vụ cao kia?” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn u ám, cả người toát ra hơi lạnh.
Tống Vy gật đầu: “Điều kiện của người kia là Tống Huyền ngủ với mình một đêm là có thể đảm bảo cô ta giành được ngôi quán quân. Thế nên Tống Huyền đã bảo em đi. Lúc đến khách sạn, Tống Huyền cho em vào thẳng phòng, nhưng vì biển số phòng sai sót nên em không vào phòng người có chức kia mà là gặp anh.”
Nói rồi, cô lấy điện thoại từ trong túi ra: “Đây chính là khách sạn năm năm trước, camera có quay lại lúc em đi nhầm phòng, anh xem là hiểu.”
Cô đưa điện thoại sang.
Đường Hạo Tuấn nhận lấy, cúi đầu xem.
Sau khi xem xong, anh cười: “Xem ra duyên phận giữa chúng ta là nhân duyên trời ban rồi. Dù trước khi đính hôn chưa từng gặp mặt thì ông trời cũng cho chúng ta gặp nhau theo cách khác.”
“Đúng vậy.” Tống Vy mỉm cười: “Vậy nên trước đó khi em giám định ra hai đứa bé không phải của anh, em đã rất sợ, rất hoang mang, vì em không biết là em đã ngủ với người khác bao giờ.”
“Xin lỗi em, do anh không điều tra kỹ.” Đường Hạo Tuấn áy náy ôm cô.
Tống Vy lắc đầu: “Đâu chỉ anh, chẳng phải ngay cả chính em cũng trúng chiêu à? Những người kia trăm phương ngàn kế muốn ngăn cản anh và hai con nhận nhau, khiến người ta khó lòng đề phòng. Nhưng bây giờ tốt rồi, bọn họ muốn ngăn cũng chẳng cản nổi.”
“Nói cũng đúng.” Đường Hạo Tuấn cười khẽ.
Lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh.
Đường Hạo Tuấn buông Tống Vy ra: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Trình Hiệp cầm một chiếc usb đi vào: “Tổng giám đốc, anh bảo tôi đi kiểm tra camera, tôi đã điều tra kĩ càng rồi, đây là nội dung trong hai ngày đó.”
Anh ta đưa chiếc usb tới.
Vừa hay đây cũng là phòng bệnh VIP, bên trong có máy tính.
Đường Hạo Tuấn lập tức đến trước máy tính, cắm usn vào, ấn mở hai đoạn video.
Tống Vy đứng bên cạnh xem cùng anh.
Đường Hạo Tuấn mở thời gian sớm nhất, chính là bên ngoài phòng làm việc của anh.
Video chạy, hình ảnh đầu tiên xuất hiện là hành lang, chính là hành lang bên ngoài phòng làm việc của anh.
Lúc này trên hành lang vắng bóng người, nhưng không quá lâu sau đó, tiếng giày cao gót vang lên, ngay lập tức, một bóng dáng thân quen không thể quen thuộc hơn được nữa xuất hiện, là Tống Huyền.
Tống Huyền đặt tay lên nắm tay cửa phòng, hình như chuẩn bị đẩy ra.
Nhưng một giây sau, cô ta chợt buông ra, sau đó áp tai lên thành cửa.
Nghe được một lúc, ba người Tống Vy có thể thấy rõ sắc mặt Tống Huyền thay đổi trong video, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là bối rối, cuối cùng là dường như đã đưa ra quyết định gì đó mà trở nên kiên định.
Lại một lúc lâu sau, Tống Huyền như bị khiếp sợ, cô ta nhìn xung quanh rồi vội vã đẩy cửa phòng của thư ký bên cạnh.
Video đến đây thì đứng lại.
Giọng Đường Hạo Tuấn trở nên lạnh lẽo khiến người ta khiếp đảm, nắm tay anh siết chặt lại: “Hóa ra là cô ta!”
Anh còn tưởng Đường Mãnh cài nội gián ở bên cạnh mình.
Dẫu sao những năm qua đã không ít lần anh bắt được nội gián của ông ta, thậm chí Đường Mãnh còn muốn mua chuộc cả Trình Hiệp.
Không ngờ anh đã hiểu lầm Đường Mãnh, chuyện này không phải do ông ta làm mà chính là Tống Huyền.
“Tôi cũng không ngờ là cô ta, lúc nhìn thấy video, tôi cũng bị doạ cho hết hồn.” Trình Hiệp nói.
Tống Vy mím môi: “Em thì không ngạc nhiên gì, bởi lúc trước trong lòng em đã có suy đoán rồi.”
“Được rồi, tiếp tục xem.” Đường Hạo Tuấn nói xong liền nhấp vào một video khác, cũng chính là bên ngoài phòng làm việc của Mạnh Ngọc.
Bên ngoài phòng làm việc của Mạnh Ngọc có người, không yên tĩnh như của Đường Hạo Tuấn.
Chẳng bao lâu đã xuất hiện một bóng người khả nghi.
Ba người nhận ra người đó là ai, là Lâm Giai Nhi.
Cô ta mặc đồ bệnh nhân, đội một bộ tóc giả xuất hiện ở trước phòng của Mạnh Ngọc. Nhưng cô ta không vào trong mà lại dựa lưng lên ván cửa bên cạnh, hơi cúi đầu xuống làm người ta khó thấy nét mặt.
Hai phút trôi qua, Lâm Giai Nhi ngước đầu lên, ngoài việc cắn môi ra thì nét mặt không thay đổi nhiều như Tống Huyền.
Cô ta hít một hơi thật sâu, siết chặt tay rồi lẳng lặng rời đi.
Xem hết đoạn video này, Đường Hạo Tuấn nghiến răng kèn kẹt.
Anh lại đoán sai thêm lần nữa.
Lần này cũng tưởng là Đường Mãnh nhưng không ngờ lại là Lâm Giai Nhi.
Ngay cả Tống Vy cũng ngạc nhiên vô cùng: “Hóa ra Lâm Giai Nhi đã biết Hải Dương và Dĩnh Nhi là con của anh từ lâu nhưng lại vờ như không biết. Lúc chúng ta chiến tranh lạnh, cô ta còn khuyên em và anh ly hôn, nói em để anh nuôi con người khác là bất công với anh.”
“Cô ta nói với em như vậy à?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vì sao không nói với anh?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Tống Vy lườm anh: “Lúc đó em tìm anh để nói chuyện biết bao nhiêu lần mà anh nào chịu, sao em có thể nói được.”
“... Anh xin lỗi.” Đường Hạo Tuấn tự biết đuối lý.
Tống Vy mỉm cười: “Thôi, chuyện đã qua rồi. Cần xử lý hai chuyện này trước đã.”
Cô chỉ vào video.
Giọng Đường Hạo Tuấn lại trầm xuống thêm lần nữa, anh nhìn Trình Hiệp: “Điều tra xem Tống Huyền làm cách nào để đổi mẫu ADN, đổi của tôi hay của hai đứa bé.”
“Chắc là của hai đứa bé.” Trình Hiệp trả lời: “Mẫu của tổng giám đốc do chính tay tôi đưa cho bác sĩ Mạnh nên chỉ có mẫu của lũ trẻ là dễ bị tác động nhất thôi. Mẫu của bọn trẻ là do bác sĩ ở trường mẫu giáo lấy máu, không biết người đó có vấn đề hay không.”
“Nếu vậy thì điều tra bác sĩ kia xem, và cả giáo viên phụ trách kiểm tra ở trường mẫu giáo nữa, điều tra ra vấn đề gì thì lập tức báo với tôi.” Đường Hạo Tuấn ra lệnh.
Trình Hiệp gật đầu: “Tôi hiểu rồi, vậy còn video thứ hai thì sao?”