Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 913




“Cũng vậy.” Đường Hạo Tuấn nhỏ giọng nói: “Mạnh Ngọc không đánh tráo mẫu thì chắc chắn Lâm Giai Nhi sẽ sắp xếp bác sĩ và y tá khác. Cậu thử kiểm tra y bác sĩ làm việc ở khoa giám định lúc đó xem.”

“Tôi biết rồi.” Trình Hiệp gật đầu.

“Cậu đi đi.” Đường Hạo Tuấn phất tay.

Trình Hiệp rời đi.

Bỗng nhiên, bé con trên giường bệnh khẽ rên lên.

Con ngươi của Tống Vy co rụt lại, lập tức đứng phắt người dậy, chạy tới bên giường bệnh, ánh mắt mong chờ nhìn cô bé nằm ở đó.

Đường Hạo Tuấn cũng như thế, anh đứng bên cạnh cô, cùng cô mong ngóng con tỉnh lại.

Tống Dĩnh Nhi cũng không phụ lòng mong mỏi và ánh mắt chăm chú của hai người. Cô bé mở to đôi mắt, gọi: “Mẹ ơi?”

Đường Hạo Tuấn hơi ghen tị, dịu dàng nói: “Còn có ba nữa.”

Tống Vy nghe ra được ý tị nạnh, hơi nghiêng đầu liếc nhìn anh, cảm thấy dở khóc dở cười.



“Ba ơi.” Tống Dĩnh Nhi nhẹ chớp mắt, ngoan ngoãn cất tiếng gọi.

Giọng nói của bé con mềm nhũn, không hề có chút sức lực, còn khàn đặc khiến người nghe không khỏi đau lòng.

Mũi Tống Vy cay cay nhưng vẫn cố duy trì nụ cười trên khuôn mặt. Cô nắm lấy bàn tay bé bỏng của bé con, nói: “Bé cưng, con còn đau nữa không?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Tống Dĩnh Nhi mếu máo, nước mắt rưng rưng trông vô cùng đáng thương, trả lời: “Đau ạ. Mẹ ơi Dĩnh Nhi đau lắm. Cô Lâm hư, cô đẩy Dĩnh Nhi ngã ra đất, còn đá anh nữa, anh đâu ạ?”

“Anh con đi tiêm rồi.” Tống Vy lau nước mắt cho cô bé rồi đáp.

Trước lúc xem camera giám sát, dì Vương đã đưa Tống Hải Dương đi tiêm mũi chống phù nề.

“Anh có sao không mẹ?” Tống Dĩnh Nhi quan tâm hỏi.

“Anh không sao.” Đường Hạo Tuấn đáp lời.

Tống Dĩnh Nhi nhoẻn miệng cười: “May quá.”

“Bé cưng ngoan.” Tống Vy vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé.

Con bé đúng là quá hiểu chuyện, bản thân đã thành ra thế này rồi nhưng vẫn nhớ quan tâm anh trai. Một đứa bé đáng yêu nhường này.

Sao người phụ nữ điên Lâm Giai Nhi kia lại ra tay được thế!

“Đúng rồi bé cưng, mẹ nói cho con nghe một tin tốt lành.” Tống Vy chợt mỉm cười.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày, hiển nhiên anh đã đoán ra được tin tốt mà cô muốn nói là gì, đôi môi mỏng hơi mỉm cười.

Tống Dĩnh Nhi chớp mắt, thắc mắc hỏi: “Tin tốt gì thế hả mẹ?”

Tống Vy đổi vị trí cho Đường Hạo Tuấn để anh đến gần bé con hơn nữa, sau đó trả lời: “Đây là ba đó nhé.”

“Con biết mà.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn quay lại nhìn nhau rồi mỉm cười, nói tiếp: “Bây giờ không giống trước. Ba là ba ruột của Hải Dương và Dĩnh Nhi, là ba ruột đó nha.”

Tống Dĩnh Nhi không thông minh như Tống Hải Dương để hiểu một đứa trẻ được sinh ra thế nào.

Nhưng bé biết không có ba thì mẹ sẽ không sinh được em bé.

Mà mẹ và ba ruột mới có thể sinh ra Dĩnh Nhi và anh trai. Nếu mẹ ở cùng chú nào khác, vậy đứa trẻ được sinh ra sẽ không phải Dĩnh Nhi và anh trai nữa mà là bạn nhỏ khác.

Cho nên cô bé và anh trai có ba ruột của mình. Vì ba Đường ở bên mẹ cho nên hai bé mới gọi chú ấy là ba thôi, nhưng đó không phải là ba ruột sinh ra cô bé và anh trai.

Thế nhưng bây giờ mẹ lại nói với cô bé là ba Đường chính là ba ruột của cô bé và anh trai, chính là ba ruột sinh ra cô bé và anh trai. Điều này sao có thể không khiến cho cô bé cảm thấy bất ngờ được?

“Ba là ba ruột của con ạ?” Tống Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn, ngờ nghệch hỏi.

Đường Hạo Tuấn vuốt ve mái tóc của cô bé, trả lời: “Phải, ba là ba ruột của Dĩnh Nhi.”

Tống Dĩnh Nhi không hề biết đến chuyện giám định huyết thống ba con lúc trước, cho dù cô bé biết cũng sẽ không để tâm vì vốn dĩ cô bé không hiểu được.

Cô bé chỉ biết rằng anh trai nói ba không phải là ba ruột thì là không phải.

Nhưng bây giờ ba nói ba là ba ruột, thế thì chắc chắn là đúng rồi.

Vậy là Tống Dĩnh Nhi mím môi, òa lên gào khóc.

Hành động của cô bé khiến Đường Hạo Tuấn giật mình, anh không biết phải làm sao đành vội vàng nhìn sang Tống Vy.

Tống Vy cũng trợn tròn mắt.

Sao mình nói với con bé Đường Hạo Tuấn là ba ruột của nó mà nó lại khóc nhỉ?

“Dĩnh Nhi đừng khóc.” Tống Vy vội dỗ dành.

Tống Dĩnh Nhi càng khóc to hơn.

Đường Hạo Tuấn cũng nhanh chóng dỗ con cùng Tống Vy.

Dỗ mãi một lúc mới dỗ được cô bé.

Tống Dĩnh Nhi sụt sịt mũi, ngân ngấn nước mắt, nhìn Đường Hạo Tuấn rồi hỏi: “Tại sao bây giờ ba mới nói với Dĩnh Nhi chuyện ba là ba ruột của Dĩnh Nhi và anh trai?”

Đường Hạo Tuấn mấp máy môi không biết nên trả lời thế nào.

Tống Dĩnh Nhi lại nói tiếp: “Nếu ba xuất hiện sớm hơn một chút, có phải Dĩnh Nhi và anh trai sẽ không bị các bạn khác bắt nạt, nói Dĩnh Nhi với anh là đứa trẻ không có ba không? Mẹ cũng sẽ không bị những chú say rượu kia đập cửa.”

Tống Vy nghe những lời bé nói cũng buồn rầu quay mặt đi.

Trong lòng Đường Hạo Tuấn xót xa như bị kim châm. Anh nhướn người, ôm chặt lấy cô bé, trong lời nói tràn đầy áy náy: “Xin lỗi bé cưng. Lúc trước ba không biết đến sự tồn tại của các con. Nếu ba biết, ba sẽ không vứt bỏ hay không quan tâm tới con và anh trai, còn có mẹ của con nữa, ba cũng sẽ không để người khác bắt nạt ba mẹ con.”

“Thật không ba?” Tống Dĩnh Nhi nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn thơm lên trán cô bé: “Thật đó, ba rất yêu ba mẹ con.”

Tống Dĩnh Nhi nín khóc, mỉm cười: “Con cũng yêu ba, trước kia yêu, bây giờ là yêu nhất.”

“Ồ? Tại sao bây giờ lại yêu nhất?” Đường Hạo Tuấn hỏi.

Tống Dĩnh Nhi cười hì hì, đáp: “Trước kia con không biết ba là ba ruột cho nên chỉ yêu bằng này thôi.”

Cô bé làm động tác so sánh một chút xíu.

“Bây giờ con biết ba là ba ruột nên rất yêu, rất yêu ba. Yêu nhiều hơn cả tiền trong hộp tiết kiệm của Dĩnh Nhi nữa.” Tống Dĩnh Nhi nghĩ ngợi một chút lại nói tiếp.

Thực ra cô bé không hề có khái niệm gì về tiền mà chỉ biết số càng lớn sẽ mua được càng nhiều đồ ăn.

Mà tiền trong hộp tiết kiệm của cô bé đều là loại chữ số lớn nhất, còn có rất nhiều tờ nữa cho nên đem ra so sánh với tình yêu thương dành cho ba chắc chắn không sai.

Đường Hạo Tuấn và Tống Vy không nhịn nổi cười khi mấy lời ngây thơ của con.

“Ừm, ba cũng thế.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng đáp lại.

Tống Dĩnh Nhi cười khanh khách.

Lát sau, bác sĩ tới kiểm tra cho Tống Dĩnh Nhi.

Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đứng gần đó nhìn bác sĩ hỏi thăm Dĩnh Nhi đủ loại vấn đề, nào là có đau không, có chỗ nào khó chịu không.

“Xin lỗi em.” Đường Hạo Tuấn bỗng nói lời xin lỗi.

Tống Vy quay đầu nhìn anh, thắc mắc: “Sao bỗng dưng anh lại nói xin lỗi?”

Đường Hạo Tuấn ôm eo cô, đáp: “Những lời vừa rồi của Dĩnh Nhi… Xin lỗi để mẹ con em phải chịu ấm ức mấy năm nay.”

Anh biết chuyện trước kia Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương đi nhà trẻ bị bắt nạt nhưng lại không biết mấy tên say rượu đập cửa quầy rầy Tống Vy.

Vừa nghĩ tới một mình Tống Vy đưa theo hai đứa con nhỏ sống bên ngoài là Đường Hạo Tuấn lại đau lòng đến nghẹt thở.

“Thì ra là vì chuyện này à.” Tống Vy mỉm cười: “Thật ra em và hai con cũng không phải chịu ấm ức gì. Những điều Dĩnh Nhi vừa nói quả thực từng xảy ra nhưng rất hiếm khi. Hơn nữa còn có mẹ em, có Giang Hạ và Kiều Phàm chăm sóc nên chúng em cũng sống khá ổn.”

“Đừng nhắc tới Kiều Phàm.” Nét mặt Đường Hạo Tuấn sa sầm xuống: “Chưa nói đến chuyện trước kia anh ta làm những gì, chỉ nói chuyện anh ta còn đánh tráo giám định của Hải Dương.”

Tống Vy nghe thấy vậy bèn thở dài: “Thực sự em không ngờ Kiều Phàm lại ích kỷ đến thế.”

Anh ta sợ hai đứa bé nhận Đường Hạo Tuấn rồi cô sẽ kết hôn với anh nên đánh tráo kết quả giám định của Hải Dương. Một bác sĩ mà lại làm như thế được sao?

Chưa nói tới việc lúc đó cô còn chưa yêu Đường Hạo Tuấn nên sẽ không kết hôn với anh, cho dù là có đi chăng nữa thì anh ta có thực sự ngăn cản nổi không?

Ngu ngốc!

“Được rồi, em không nhắc đến anh ta nữa nhưng anh đừng tính toán chuyện Kiều Phàm đánh tráo kết quả giám định nhé. Khi ở nước ngoài, nếu không có anh ta, em không thể sinh hai đứa ra được, cho nên…”

“Anh biết rồi.” Đường Hạo Tuấn ngắt lời Tống Vy: “Chính bởi vì trước kia anh nghe em kể khi em còn ở nước ngoài anh ta đã chăm sóc cho mẹ con em rất nhiều nên mới không bảo Trình Hiệp đi điều tra anh ta.”

Anh cũng có ý tha cho Kiều Phàm, hơn nữa, sau khi Kiều Phàm kết thúc điều trị cũng không tìm đến Tống Vy.