Đường Hạo Tuấn biết, cô đang trách anh.
Trách anh không chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ, trách anh không giam giữ Lâm Giai Nhi cẩn thận, cho nên mới để cô ta làm tổn thương hai đứa trẻ.
“Không phải ba đâu. Mẹ ơi, không phải lỗi của ba.” Đường Hạo Tuấn chưa kịp trả lời thì Tống Hải Dương đã nói thay anh.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu liếc nhìn cậu nhóc ngồi trên sofa.
Con ngoan, không uổng công ba thương con.
“Không phải ba?” Tống Vy nhíu mày.
Tống Hải Dương liên tục gật đầu: “Ba không thả Lâm Giai Nhi ra. Là chú Mạnh, chú ấy thả Lâm Giai Nhi ra.”
“Chú Mạnh? Mạnh Ngọc?” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Là cậu ta. Anh không ngờ cậu ta lại là tên ngu xuẩn như vậy, yêu Lâm Giai Nhi đến nỗi u mê đầu óc rồi.”
Ban đầu anh còn nể tình là bạn tốt nhiều năm nên mới đồng ý để Mạnh Ngọc đến gặp Lâm Giai Nhi nửa tiếng mỗi ngày. Nhưng anh không ngờ chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Mạnh Ngọc đã bị Lâm Giai Nhi thuyết phục, thả cô ta ra.
Buồn cười nhất chính là Mạnh Ngọc vốn làm bác sĩ, vậy mà lại tin tưởng một người bẩm sinh không có sự đồng cảm, sau khi rời khỏi đó sẽ sửa chữa lỗi lầm, không gây tổn thương cho người khác. Không ngu thì là gì nữa?
Tống Vy siết chặt nắm đấm: “Hóa ra là anh ta!”
“Ba còn đánh chú Mạnh nữa đấy ạ.” Tống Hải Dương lại nói.
Tống Vy nghe thấy vậy, lửa giận trong lòng xem như vơi đi một ít: “Anh ta bị đánh cũng đáng. Nhưng mà em muốn biết, anh định xử lý chuyện của Mạnh Ngọc như thế nào? Bởi vì anh ta thả Lâm Giai Nhi ra mới khiến cho hai đứa con em bị thương, cho nên em hy vọng anh đừng làm bạn với Mạnh Ngọc nữa, nếu không chúng ta lập tức ly hôn.”
Đường Hạo Tuấn nghe thấy hai chữ ly hôn thì mím môi, rõ ràng anh không thích nghe.
Anh trầm giọng trả lời: “Anh đã cắt đứt quan hệ với Mạnh Ngọc rồi, còn xử lý cậu ta như thế nào thì bây giờ vẫn chưa được. Cậu ta còn rất nhiều bệnh nhân đặt lịch hẹn làm phẫu thuật từ trước. Nếu anh ra tay với cậu ta sẽ không công bằng với những người bệnh kia, chờ đến khi bắt được Lâm Giai Nhi rồi tính. Yên tâm đi. Mạnh Ngọc không phải Lâm Giai Nhi, cậu ta biết mình đã làm sai, sẽ không chạy đâu.”
Anh không hề lừa cô, lúc biết được Mạnh Ngọc thả Lâm Giai Nhi ra, anh đã kết thúc tình bạn nhiều năm với anh ta rồi.
Mà cho dù Mạnh Ngọc thả Lâm Giai Nhi ra nhưng cô ta không làm hại hai đứa trẻ thì anh vẫn sẽ cắt đứt quan hệ với Mạnh Ngọc.
Đơn giản là vì hành động thả Lâm Giai Nhi của Mạnh Ngọc đã phản bội lại anh. Cuộc đời anh ghét nhất bị phản bội.
Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt, nhưng mà có thể bắt được Lâm Giai Nhi không?”
Cô hơi lo lắng.
Hai đứa trẻ xảy ra chuyện vào ngày hôm qua, nếu như có thể bắt được Lâm Giai Nhi thì hôm qua anh đã bắt được rồi.
Nhưng đến giờ vẫn không có chút tin tức nào, cho nên cô nghi ngờ, trong thời gian ngắn sẽ khó mà bắt được cô ta.
Đường Hạo Tuấn im lặng vài giây mới trả lời câu hỏi của Tống Vy: “Có thể, chắc chắn sẽ bắt được.”
Chỉ cần Lâm Giai Nhi vẫn ở trên trái đất này, anh sẽ có cách bắt được.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tống Vy nghe anh nói vậy, gật đầu không hỏi nữa, đi đến ngồi xuống bên giường bệnh, đau lòng nhìn con gái.
Lúc này, dì Vương đi mua bữa sáng đã trở lại: “Mợ chủ, mợ đến rồi à.”
Tống Vy rướn khoé môi, miễn cưỡng mỉm cười với bà: “Dì Vương.”
“Được rồi dì Vương, sắp đồ ăn sáng ra trước đi đã.” Đường Hạo Tuấn nói.
Dì Vương “vâng” một tiếng, đi qua bàn nhỏ bên cạnh dọn điểm tâm sáng ra.
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Hải Dương qua trước, sau đó đi đến phía sau Tống Vy: “Ăn sáng đã nhé?”
Tống Vy lắc đầu: “Anh ăn đi, em không muốn ăn, em muốn trông Dĩnh Nhi.”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày không đồng ý: “Anh biết em lo cho Dĩnh Nhi, nhưng em đừng quên trong bụng em vẫn còn một đứa đấy. Nếu như em không ăn rồi ngã bệnh thì làm sao chăm sóc cho Dĩnh Nhi và đứa bé trong bụng được?”
Nghe vậy, Tống Vy mấp máy môi, bỗng chốc không còn gì để nói.
Đường Hạo Tuấn cầm tay cô, kéo cô đứng dậy: “Đi thôi, ăn sáng xong anh sẽ tặng cho em một bất ngờ.”
“Bất ngờ? Bất ngờ gì thế?” Tống Vy tò mò nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn chỉ cười mà không nói gì.
Tống Vy cũng không hỏi, ngoan ngoãn đi theo anh qua đó ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong.
Dì Vương dẫn Tống Hải Dương đến toilet súc miệng, Dĩnh Nhi vẫn chưa tỉnh.
Đường Hạo Tuấn cầm một túi tài liệu đưa cho Tống Vy: “Đây là sự bất ngờ anh dành cho em, mở ra xem đi.”
Tống Vy khó hiểu nhận lấy, cô mở túi tài liệu dưới ánh mắt chăm chú của anh, rút thứ bên trong ra, là một bản xét nghiệm ADN.
Tống Vy nhướng mày: “Đã có kết quả giám định của Lâm Quốc Thần và Tống Huyền rồi à?”
Đường Hạo Tuấn nhếch miệng một cái: “Không phải của bọn họ, của họ vẫn chưa có.”
Nhưng có lẽ cũng sẽ nhanh thôi, không phải hôm nay thì là ngày mai.
“Thế là của ai?” Tống Vy càng thêm nghi ngờ.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Dĩnh Nhi: “Là của anh và hai con.”
“Hả?” Tống Vy nhíu mày: “Của anh và hai con?”
“Phải, lật đến trang cuối đi.” Đường Hạo Tuấn khích lệ cô.
Tuy Tống Vy không rõ vì sao anh nói kết quả xét nghiệm ADN của anh và hai đứa trẻ là niềm vui bất ngờ, nhưng cô vẫn làm theo lời anh, lật đến trang cuối cùng.
Tống Vy nhìn thấy mấy chữ ‘có quan hệ huyết thống ba - con’ mà bị sốc. Cả người đột ngột đứng bật dậy, bối rối: “Sao có thể thế này được!”
Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ là ba con ruột thịt!
“Vì sao lại không thể?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tay Tống Vy run rẩy, không biết phải làm sao: “Chẳng phải anh đã nói anh và hai đứa trẻ không có quan hệ huyết thống sao? Đã xét nghiệm hai lần rồi nhưng cũng không phải kia mà? Hải Dương đã xét nghiệm một lần cũng thế, ngay cả em cũng xét nghiệm thêm lần nữa, kết quả cũng không phải, cho nên lần giám định này...”
“Là thật.” Đường Hạo Tuấn ngắt lời cô, sau đó kể lại chuyện ngày hôm qua Dĩnh Nhi bị tan máu.
Môi Tống Vy run rẩy, bỗng chốc không nói nên lời.
Người có chung huyết thống hiến máu mới bị tan máu, cho nên bản giám định này là thật?
“Nếu là thật, vậy vì sao mấy lần giám định trước lại...” Giọng Tống Vy nghẹn ngào.
“Anh nghi ngờ hai lần giám định trước mình làm, Đường Mãnh đã bố trí nội ứng bên cạnh, cho nên mẫu ADN của hai đứa đã bị đổi từ trước, còn lần của Hải Dương là do Kiều Phàm làm. Em cũng biết Kiều Phàm có ý với em mà, anh ta sợ hai đứa trẻ nhận anh, sợ anh sẽ kết hôn với em vì hai đứa trẻ, còn lần của em thì anh không biết.” Đường Hạo Tuấn giải thích.
Mắt Tống Vy đỏ lên: “Em nhớ ra rồi, ngày em chuẩn bị đi làm giám định thì bị giật túi. Có lẽ chính là tên giật túi đã đổi tóc của anh hoặc là của hai đứa trẻ, cho nên...”
Cô không nói tiếp nhưng mọi người đều hiểu.
Cô thật sự không ngờ phía sau lại có nhiều người không muốn Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ nhận nhau như vậy.
Nhưng chuyện này lại khiến Tống Vy rất vui. Thì ra cô thật sự không có gì với người đàn ông nào khác. Từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ có một người đàn ông là Đường Hạo Tuấn.
Lúc trước cô xem camera của khách sạn cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
“Yên tâm đi, anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào trong chuyện này. Trình Hiệp đang điều tra rồi, anh sẽ có thể nhanh chóng xác định người hai lần đổi mẫu xét nghiệm ADN có phải do Đường Mãnh sắp xếp hay không.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng ôm Tống Vy, hôn lên tóc cô.
Tống Vy ừ một tiếng.
Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi: “Anh muốn biết rốt cuộc vào cái đêm năm năm trước đã xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng đêm đó là em, vì sao lúc anh tỉnh lại, bên cạnh lại là Tống Huyền?”
Đêm đó anh bị Đường Hạo Minh bỏ thuốc, còn đưa tới cho anh hai người phụ nữ, đã thế còn chuẩn bị phóng viên, muốn để phóng viên chụp được cảnh thác loạn của anh, để uy hiếp anh.
Sau khi anh biết được, anh đã không vào căn phòng được đặt trước mà đặt một căn phòng khác, định lấy điện thoại của khách sạn gọi cho Trình Hiệp, để anh ta sắp xếp bác sĩ đến. Nhưng rồi anh còn chưa kịp gọi thì đã hoàn toàn mất đi lý trí. Đúng lúc ấy có một người phụ nữ đi vào phòng, anh không nhịn được nữa nên đã xảy ra quan hệ với người phụ nữ kia.
Sau khi tỉnh lại, người bên cạnh anh lại là Tống Huyền. Có điều, lúc đó anh không quen biết Tống Huyền, nhưng cũng không ngăn được việc anh coi cô ta trở thành ân nhân cứu mạng. Bởi vì nếu như không có bác sĩ xử lý kịp thời loại thuốc kia, một mình chịu đựng rất dễ mất mạng do bị suy tim.