Thấy bà Trần không giống như đang nói dối, Tống Vy đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn.
Cô cần phải làm rõ mọi chuyện.
Mấy tháng trước Trần Nhã Nhã suýt dìm chết cô trong toilet, nhưng số cô may, được hai người phụ nữ vào WC cứu.
Sau đó Trần Nhã Nhã lại làm hỏng thang máy, muốn hại chết cô, nhưng vẫn không thành công, lẩn trốn một thời gian rồi bị bắt.
Nhưng giờ mẹ Trần Nhã Nhã lại nói Trần Nhã Nhã hoàn toàn không làm những việc này, cô ta chịu tội thay cho người khác.
Nghĩ vậy, Tống Vy chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát.
Nếu là thật, vậy thì chẳng phải hung thủ thật sự vẫn ung dung ở bên ngoài sao?
“Chị nói rõ cho tôi, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?” Tống Vy đỡ bà Trần lên.
Chuyện sau đó, không thích hợp để mấy đứa trẻ nghe.
Tống Vy bảo chúng lên xe đợi, Trần Minh Đức cũng đi.
Bên ngoài chỉ còn lại Tống Vy và bà Trần.
Bà Trần lau nước mắt, ổn định cảm xúc, sau đó chậm rãi mở miệng: “Thật ra ban đầu tôi cũng không biết. Ngày con gái bị bắt, tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ. Cảnh sát nói con gái tôi vì tổng giám đốc Đường của tập đoàn Đường Thị, đố kỵ nên giết người tổng giám đốc Đường thích, cũng chính là cô, nhưng chuyện này không thể nào, bởi vì…”
“Vì sao?” Tống Vy nhìn bà ấy.
Bà Trần nghẹn ngào một chút: “Vì căn bản, người con gái tôi thích không phải tổng giám đốc Đường mà là con trai nhà họ Vương, thế nên sao nó có thể vì đố kỵ mà giết người chứ? Nhưng con gái tôi không giải thích, cũng không cần tôi khiếu nại, cứ như vậy chịu phán quyết.”
“Thế nên cho tới lúc này, bà chỉ cảm thấy cô ta không làm, chứ không biết cô ta bị buộc tội?” Tống Vy nheo mắt.
Bà Trần gật đầu: “Đúng vậy, mãi tới tháng trước, tôi tới trại giam thăm Nhã Nhã, Nhã Nhã đột nhiên hỏi tôi, chủ nợ còn tới tìm chúng tôi không. Hẳn mợ cũng biết, trước đây nhà họ Trần chúng tôi cũng là nhà giàu có phải không?”
“Biết.” Tống Vy đáp lại.
Thế nên vừa rồi nhìn thấy bà Trần, Tống Vy cảm thấy khí chất của đối phương không hợp với nơi này.
“Sau khi nhà họ Trần phá sản, nợ nần chồng chất, hoàn toàn không trả nổi, thế nên những người đó thường xuyên tới đòi tiền chúng tôi, thậm chí vì chúng tôi không trả được mà chửi rủa, nói muốn giết chúng tôi.” Bà Trần bi thương cười: “Chính vì vậy Nhã Nhã mới chịu tội thay.”
“Hung thủ thật sự hứa hẹn với Trần Nhã Nhã rằng sẽ trả hết nợ cho nhà họ Trần?” Tống Vy nhíu mày.
“Đúng vậy, thế nên Nhã Nhã đã đồng ý chịu tội, vì vậy tháng trước Nhã Nhã mới hỏi tôi chủ nợ còn tới không.”
“Vậy còn đến không?” Tống Vy hỏi.
Vẻ mặt bà Trần hiện lên sự căm hận: “Đương nhiên, vài ba bữa lại tới, vì hung thủ không hề trả nợ cho chúng tôi, thế nên sau khi Nhã Nhã biết mới nói sự thật cho tôi. Tôi luôn muốn cứu Nhã Nhã, nhưng tôi không biết phải cứu thế nào, mãi tới hôm nay tôi mới gặp được cô.”
Dứt lời, bà ấy bắt lấy tay Tống Vy: “Mợ chủ, nể tình Nhã Nhã nhà tôi vô tội, xin cô giúp tôi, cứu con gái tôi được không, xin hãy cứu nó!”
Bà ấy khóc không thành tiếng.
Tống Vy thở dài: “Tôi biết, tôi sẽ giúp, hung thủ vẫn ở bên ngoài, vẫn đang tìm cơ hội giết tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô ta, chỉ cần bắt được hung thủ thật sự, con gái chị tự khắc sẽ được thả.”
“Cảm ơn, cảm ơn cô!” Bà Trần cảm động rơi nước mắt.
Tống Vy rút tay về: “Con gái chị giao dịch trực tiếp với đối phương, chắc hẳn biết vài chuyện của đối phương. Ngày mai tôi sẽ tới thăm con gái chị.”
“Được, ngày mai tôi sẽ lấy thân phận người nhà xin thăm nuôi.” Bà Trần nói.
Tống Vy lấy danh thiếp từ trong túi đưa tới: “Vậy sau khi xin được thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ tới ngay.”