Người phụ nữ trung niên gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đương nhiên là đã từng, chỉ là không có tiền, giờ trường mẫu giáo đắt quá.”
“Vậy à?” Tống Vy không biết nói gì.
“Không nói những chuyện này nữa.” Người phụ nữ trung niên một lần nữa nở nụ cười, mời nói: “Cô vào nhà tôi uống hớp nước đi, coi như là tôi cảm ơn cô đã bảo vệ Minh Đức nhà chúng tôi.”
Tống Vy vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy sự mong chờ trong mắt Trần Minh Đức, có chút dở khóc dở cười: “Vậy làm phiền rồi ạ.”
“Không phiền, không phiền.” Người phụ nữ trung niên xua tay.
Trần Minh Đức cũng cười.
Tống Vy mở cửa sau xe ra, đưa hai đứa trẻ xuống.
Người phụ nữ nhìn thấy Tống Dĩnh Nhi trước rồi mới thấy Tống Hải Dương.
Khi nhìn thấy Tống Hải Dương, người phụ nữ trung niên mở to mắt: “Tổng giám đốc Đường?”
Nghe được cái tên này từ miệng người phụ nữ trung niên, Tống Vy kinh ngạc há miệng: “Chị vừa nói gì cơ?”
Người phụ nữ trung niên nhìn Tống Hải Dương với ánh mắt phức tạp: “Đứa bé này rất giống một người.”
“Đường Hạo Tuấn của tập đoàn Đường Thị ạ?” Tống Vy nhìn bà ấy chăm chú.
Trong mắt người phụ nữ trung niên thoáng hiện nét kinh ngạc, sau đó ý thức được gì đó, thử hỏi: “Cô là vợ của tổng giám đốc Đường sao?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu, sau đó hỏi lại: “Sao chị lại biết tổng giám đốc Đường?”
Đáng lý ra, một người phụ nữ bình thường ở khu nhà bình dân, hoàn toàn không có khả năng quen biết Đường Hạo Tuấn.
Nhưng đối phương chẳng những biết mà còn đoán ngay ra được thân phận của cô thông qua Tống Hải Dương, chuyện này không thể không khiến người ta bất ngờ.
Xem ra, người phụ nữ trung niên này hoàn toàn không đơn giản.
Người phụ nữ trung niên cụp mắt, giống như đang băn khoăn gì đó, mấy giây sau, bà ấy đột nhiên bật khóc: “Mợ Đường, tôi cầu xin cô, hãy cứu con gái tôi.”
“Hả?” Tống Vy ngây người.
Không phải họ đang nói chuyện quen biết Đường Hạo Tuấn sao? Sao đột nhiên lại thành chuyện cứu người rồi.
Mà Tống Hải Dương ở bên cạnh đột nhiên nhớ tới gì đó, kéo góc áo Tống Vy: “Mẹ, mẹ không thấy họ của Trần Minh Đức và Trần Nhã Nhã giống nhau sao ạ?”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Tống Vy thay đổi: “Thế ra mọi người là…”
“Cậu chủ nói không sai, Trần Nhã Nhã là con gái tôi, là chị của Minh Đức.” Người phụ nữ trung niên, cũng chính là bà Trần, kéo tay Trần Minh Đức.
Trần Minh Đức không biết xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ mờ mịt.
Sắc mặt Tống Vy dần trở nên khó coi, nắm chặt tay hai đứa trẻ: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, chúng ta đi!”
Cô thật sự không ngờ họ là người nhà của Trần Nhã Nhã.
Cô không muốn kết giao với người nhà của người phụ nữ suýt nữa giết mình hai lần.
Tống Vy và hai đứa trẻ vừa bước một bước, bà Trần đột nhiên ngã từ xe lăn xuống, cả người ngồi trên mặt đất.
Nhưng bà Trần mặc kệ bộ dạng mình, vội vàng vươn tay gọi Tống Vy: “Chờ chút đã mợ Đường. Cô hiểu lầm rồi, con gái tôi không giết người, nó bị oan, nó chịu tội thay cho người khác!”
“Cái gì?” Tống Vy nheo mắt lại, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại: “Chị vừa nói, cô ta chịu tội thay người khác?”
Bà Trần nén khóc liên tục gật đầu: “Đúng vậy, con gái tôi vô tội, chỉ vì chúng tôi nên nó mới chịu tội thay người khác.”