“Tôi biết rồi.” Bà Trần như đạt được bảo vật, nắm chặt danh thiếp trong tay.
Sau đó Tống Vy khởi động xe, đưa hai đứa trẻ rời đi.
Trên đường, tâm trạng cô luôn rất nặng nề.
Cô không ngờ, người mà cô vẫn luôn nghĩ là hung thủ lại là giả, hung thủ thật sự vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.
Hơn nữa, cô đột nhiên nhớ tới lúc Trần Nhã Nhã bị bắt, lần đầu tiên cô gặp Trần Nhã Nhã đã nghĩ, một cô gái trong sáng yếu ớt như thế, thật sự là hung thủ giết người sao? Tống Vy cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Giờ cô mới biết, trực giác của cô lúc đó là đúng.
Còn nữa, kẻ thiêu hủy kho hàng của cô, đâm Kiều Phàm và Hải Dương bị thương, xem ra cũng là cùng một người.
Cô đã nói mà, sao cô có thể có nhiều kẻ thù như vậy.
Dọc đường đi, Tống Vy không nói gì.
Hai đứa trẻ vẫn luôn suy nghĩ gì đó, cũng không làm phiền cô, không khí cứ căng thẳng như vậy cho tới khi về biệt thự.
Tống Vy đưa hai đứa trẻ lên lầu, sau đó vào bếp: “Dì Vương, tôi muốn biết Đường Hạo Tuấn đang ở đâu?”
Dì Vương thấy cô hỏi, xoay người lại: “Mợ chủ muốn tìm cậu chủ sao?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.” Tống Vy trả lời.
Dì Vương tưởng cô muốn tiếp tục nói chuyện tối qua với Đường Hạo Tuấn, bèn nói địa chỉ với cô.
Du sao thì hiện giờ cũng đâu bảo không được nói.
Tống Vy nhận được địa chỉ, cảm kích cười với dì Vương: “Cảm ơn dì Vương. Vậy giờ tôi đi tìm anh ấy đây, nhờ dì chăm sóc hai đứa trẻ.”
“Mợ chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bọn trẻ.” Dì Vương gật đầu.
Tống Vy xoay người rời đi, một lần nữa khởi động xe.
Một tiếng sau tới nơi Đường Hạo Tuấn ở.
Tống Vy ra khỏi thang máy, thuận lợi tìm được số nhà Đường Hạo Tuấn, sau đó ấn chuông cửa.
Cửa mở rất nhanh, Lâm Giai Nhi nghi hoặc hỏi: “Ai thế?”
“Sao cô lại ở đây?” Tống Vy nhìn Lâm Giai Nhi, sắc mặt thay đổi, lửa giận dâng lên trong lòng.
Đường Hạo Tuấn không nói địa chỉ cho vợ mà lại nói với Lâm Giai Nhi.
Chẳng trách cô trở về biệt thự mà không thấy Lâm Giai Nhi, hóa ra là tới đây.
Lâm Giai Nhi cũng không ngờ người ngoài cửa là Tống Vy, trước hết sửng sốt, sau đó cười nói: “Hóa ra là cô Tống à, cô tới đây có việc gì sao?”
Cô ta hỏi, dáng vẻ như nữ chủ nhân.
Tống Vy siết chặt tay.
Vốn dĩ cô tới đây là muốn nói với Đường Hạo Tuấn tìm nhầm hung thủ rồi.
Nhưng thấy tình hình hiện giờ, có vẻ không cần nữa.
Tống Vy không trả lời, cụp mí mắt xuống, che khuất vẻ bi thương trong mắt, xoay người rời đi.
Lâm Giai Nhi thấy cô đi dứt khoát như vậy, cũng không giữ lại, đắc ý khẽ cười, sau đó thẳng tay đóng cửa lại.
Mạnh Ngọc bưng một ly rượu vang đỏ đi tới cửa: “Giai Nhi, em đang nói chuyện với ai thế? Lâu vậy vẫn chưa vào.”
“Là ban quản lý.” Lâm Giai Nhi cười nói, sau đó khoác tay anh ta: “Hạo Tuấn vẫn chưa tới sao?”
“Chưa, vừa mới họp ở tập đoàn xong, bảo chúng ta tới đây chờ cậu ấy trước.”
“Em biết rồi.” Lâm Giai Nhi gật đầu, không hỏi nữa.
Bên kia, Tống Vy đã ra tới xe, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ghé sát vào tay lái, hơi nhắm mắt lại.