Dù sao bây giờ không phải là lúc An An xuất viện lúc đầu, so với thời gian xuất viện ban đầu sớm hơn gần 1 tháng.
Cho nên cô rất lo lắng An An về sau sẽ xảy ra vấn đề gì đó.
Đường Hạo Tuấn biết sự lo lắng trong lòng cô, ôm cô rồi khẽ đáp: “Yên tâm đi, không sao đâu, lúc đầu khi phía bệnh viện thông báo cho anh An An có thể xuất viện, anh cũng từng lo lắng những điều này, cho nên hỏi rất rõ ràng, An An sẽ không có chuyện gì chứ, việc xuất viện của thằng bé là do các bác sĩ của phía bệnh viện đồng ý.”
Nghe thấy lời của anh, Tống Vy gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Nghĩ những bác sĩ đó cũng không dám sắp xếp bừa, nếu không Đường Hạo Tuấn tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.
Tóm lại, chỉ cần An An không sao là được.
Nghĩ vậy, Tống Vy từ trong lòng Đường Hạo Tuấn thoát ra, lần nữa bước tới, khuỵu xuống ở bên giường sơ sinh, nắm tay nhỏ của An An, trên mặt tràn ngập tình mẹ dịu dàng.
An An dường như cũng cảm nhận được, vậy mà nắm ngón tay của Tống Vy.
Ngón tay của Tống Vy không thô, ngược lại còn rất mảnh khảnh.
Nhưng cho dù như vậy, An An cũng vẫn không nắm được, chỉ có thể nắm được một nửa.
Nhưng một nửa này đã khiến Tống Vy suýt nữa bật khóc rồi.
“An An...” Tống Vy gọi một tiếng An An, sau đó vội vàng xoay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Chồng, anh xem An An nắm tay của em nè, An An biết nắm đồ vật rồi.”
Biết nắm đồ vật, điều này chứng tỏ An An biết khống chế cơ thể của mình.
Cho nên cô sao có thể không vui chứ.
Đường Hạo Tuấn cũng khuỵu xuống, sau khi sờ gương mặt nhỏ mềm mại của con trai, khẽ đáp: “An An và Hải Dương giống nhau, là một thiên tài nhỏ.”
“Em trai của con, chắc chắn là thiên tài nhỏ.” Tống Hải Dương nghe thấy lời này, vội vàng kiêu ngạo mà hất cằm.
Tống Dĩnh Nhi cũng gật đầu theo: “Em trai thật giỏi!”
Hai vợ chồng nghe thấy lời khen của hai đứa trẻ về An An, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Sự xuất hiện của An An có thể nói là chuyện tốt nhất mà Tống Vy gặp được trong mấy tháng nay.
Vậy nên khi rời khỏi phòng nghỉ, quay lại hiện trường cuộc thi, trên mặt cô cũng vẫn nở nụ cười, không dừng lại.
Trần Châu Ánh cảm thấy tâm trạng tốt của cô, không nhịn được mà lườm cô: “Tớ nói này Vy Vy, có cần phải vậy không? Tớ biết chồng và các con của cậu đều tới đây xem cậu, để cổ vũ cho cậu, nhưng cậu cũng không tới mức cứ cười mãi tới bây giờ chứ, nếu không phải gương mặt này của cậu chống ở đó, tóm lại sẽ rất ngốc luôn.”
Tống Vy sờ mặt của mình: “Tớ cười, thật sự rất ngốc sao?”
“Không phải.” Trần Châu Ánh lắc đầu: “Tớ vừa rồi nói rồi mà, gương mặt này của cậu chống ở đây, gương mặt xinh đẹp như vậy, cho dù cười rất ngốc cũng không nhìn ra, tớ chỉ là lấy một ví dụ, có điều cậu quả thật cười quá suồng sã rồi, miệng cũng không khép lại được, trước đó sếp Đường và hai đứa trẻ qua đây xem cậu, tuy cậu vui, nhưng cũng không cười thành như này, sao vậy? Chắc không phải bất ngờ mà sếp Đường dành cho cậu quá lớn, cho nên cậu từ phòng nghỉ bước ra, vẫn không ngừng được vui vẻ?”
Cô suy đoán mà nhìn Tống Vy.
Cô không có vào phòng nghỉ, cho nên cũng không biết Tống Vy ở trong phòng nghỉ đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì không muốn làm phiền gia đình bọn họ đoàn tụ, cho nên một mình Cô tới nhà ăn ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi ở sảnh nghỉ, cho tới khi thời gian thi đấu vào buổi chiều tới mới quay lại hiện trường thi.
Khi quay lại thì nhìn thấy bạn tốt cứ cười mãi, cho nên mới không nhịn được mà hỏi những điều này.
Tống Vy nghe thấy lời của Trần Châu Ánh, vuốt tóc rồi đáp: “Phải, Hạo Tuấn cho tớ một bất ngờ rất lớn, một bất ngờ lớn tới mức cả đời này tớ đều không quên được.”
“Ổ?” Trần Châu Ánh có hứng thú, ké lại rồi vội hỏi: “Là gì là gì, mau nói cho tớ, có phải sếp Đường đã tặng thứ gì đắt giá không?”
Tống Vy lắc đầu: “Không phải đắt giá, mà là sự tiếp diễn cho sinh mệnh của tớ, đó không phải là thứ có thể dùng từ đắt giá thì có thể hình dung, bởi vì ở trong lòng tớ, nó là bảo bối vô giá nhất.”
“Đó là cái gì?” Trần Châu Ánh nghẹo đầu: “Tớ sao có hơi nghe không hiểu vậy?”
Cái gì mà sự tiếp diễn cho sinh mệnh, cái gì mà bảo bối vô giá, cái này đối với cô một người trừ động não ở phương diện thiết kế ra, trong những chuyện khác không thích động não, thật sự là dày vò.
Tống Vy mỉm cười, cũng không giấu cô, trực tiếp trả lời: “Là An An.”
“An An?” Trần Châu Ánh sững người, rõ ràng nhất thời còn chưa kịp phản ứng được An An là cái gì.
Nhưng rất nhanh, não của cô đã xoay chuyển.
An An không phải là đứa con thứ ba của Vy Vy và sếp Đường hay sao?
Đứa trẻ đó bởi vì sếp Đường mất tích, Vy Vy chịu đả kích lớn, mới 6 tháng đã sinh non, luôn được chăm sóc trong lồng hấp.
Cô còn thiết kế cho đứa trẻ đó món quà ngọc Quan Âm.
“An An?” Sau khi Trần Châu Ánh phản ứng lại, giọng nói lập tức nâng cao.
Lúc này còn chưa bắt đầu thi, cho nên tất cả các nhà thiết kế đều tốp năm tốp ba đứng với nhau nói cái gì đó.
Nghe thấy tiếng nói to của Trần Châu Ánh, những nhà thiết kế đó lũ lượt nhìn sang.
Tống Vy ý thức được Trần Châu Ánh gây ra sự chú ý quá lớn, vội vàng kéo Trần Châu Ánh sang một bên: “Bình tĩnh, Châu Ánh bình tĩnh.”
Trần Châu Ánh gật đầu lia lịa, biểu thị đã biết, sau đó hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, nắm tay của cô, vội vàng cầu chứng cứ mà hỏi: “Vy Vy, ý của cậu là nói, An An xuất viện rồi, sếp Đường còn mang An An tới đây rồi sao?”
Tống Vy ừ một tiếng, mỉm cuời gật đầu: “Phải, An An mấy ngày trước đã xuất viện rồi, Hạo Tuấn luôn không nói cho tớ biết, anh ấy và hai đứa trẻ cùng nhau giấu tớ, để hôm nay mang An An tới đây, cho tớ một bất ngờ.”
“Đây thật sự là một bất ngờ, bất ngờ rất lớn đó được không.” Trần Châu Ánh nắm tay của cô: “Vy Vy, chúc mừng cậu, An An cuối cùng cũng có thể quay về bên cạnh cậu rồi.”
Đầu mũi của Tống Vy hơi cay cảm động gật đầu: “Cảm ơn cậu Châu Ánh, đúng vậy, mấy tháng rồi, tớ không giây phút nào không tính ngày, tính ngày An An xuất viện, quay lại bên cạnh tớ, bây giờ ngày tháng như vậy, tớ cuối cùng cũng đợi được rồi.”
“Lại không à.” Trần Châu Ánh ừ ừ nói.
Cô đều luôn biết, còn có sự áy náy rất lớn đối với An An.
Bây giờ An An xuất viện, bạn tốt coi như có thể yên lòng một chút rồi.
“Đúng rồi Vy Vy, tình hình của An An bây giờ sao rồi?” Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy, quan tâm hỏi.
Mặc kệ nói như nào, cô cũng là mẹ nuôi của An An, vậy nên cô buộc phải làm rõ tình hình hiện nay của An An.
Cô rất quan tâm An An.
Nhìn ra sự lo lắng trong mắt của Trần Châu Ánh, Tống Vy hiểu ý mỉm cười: “An An rất tốt, có người mẹ nuôi như cậu đang quan tâm thằng bé, nó biết không thể phụ sự quan tâm của mẹ nuôi, cho nên khôi phục rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Trần Châu Ánh vỗ lồng ngực, đã cười: “Tớ rất lâu không nhìn thấy An An rồi, lần cuối cùng nhìn thấy An An còn là lúc cậu tới đây thi, cho tớ ảnh chụp, bình thường cậu và sếp Đường video call cũng vào buổi tối, sếp Đường cũng không thể tới bệnh viện chuyên chụp ảnh An An, tớ thật sự là rất nhớ An An.”
“Không sao.” Tống Vy vỗ vai của cô: “An An bây giờ đã tới đây, khoảng thời gian tiếp theo, đều sẽ ở lại nơi này, cho nên cậu ngày nào cũng có thể nhìn thấy An An, An An cũng chưa từng gặp người mẹ nuôi là cậu đó, vừa hay cậu có thể bồi dưỡng tình cảm với An An, tránh An An sau này không nhận cậu.”
“Chủ ý này không tồi.” Mắt của Trần Châu Ánh chợt sáng lên, vui vẻ đồng ý: “Vy Vy, vừa hay quà tớ cho bọn trẻ đều ở trong biệt thự, sau khi trở về, có thể để tớ tận tay đeo ngọc Quan Âm cho An An không?”
“Đương nhiên.” Tống Vy gật đầu: “Đây là chúc phúc của mẹ nuôi cậu dành cho đứa trẻ, tớ đương nhiên sẽ không không đồng ý, cậu còn có thể bế An An, cậu biết không, An An rất dễ chăm.”