Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1269




Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Vy biết Đường Hạo Tuấn đi vào rồi, cô ôm An An vội vàng xoay lại, kích động nói với Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đi tới, đứng cùng với cô, cúi đầu nhìn An An trong lòng cô, khẽ nói: “Anh nhìn thấy rồi, An An quả thật đã cười.”

“Mẹ mẹ.” Cạnh chân của Đường Hạo Tuấn, Tống Dĩnh Nhi nhảy hai cái, sau đó vỗ tay nói: “Mẹ, con cũng biết em trai cười, vừa rồi khi tụi con tới đây, em trai ở trong xe đã cười rồi.”

“Thật đấy mẹ, con có thể làm chứng.” Tống Hải Dương gật cái đầu nhỏ cũng phụ họa.

Đường Hạo Tuấn đưa tay, dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào gương mặt nhỏ của An An: “Điều hai đứa trẻ nói là thật, khi ba con anh vừa tới đây, An An đã tỉnh ở trong lòng anh rồi, hơn nữa còn cười, cho nên anh đang nghĩ, nó có thể biết là anh ở đây, cho nên đặc biệt tỉnh lại, muốn nhìn thấy em, cười với em.”

“Vậy sao, An An con quá giỏi rồi, mẹ yêu con.” Tống Vy nghe xong lời của anh và hai đứa trẻ, ánh mắt nhìn sang An An càng thêm mừng rỡ bất ngờ, sau đó cúi đầu, lại hôn An An một cái.

An An lại cười nữa, cười khanh khách.



Tiếng cười non nớt của đứa trẻ sơ sinh vang lên trong phòng, khiến bầu không khí trong phòng trở nên rất ấm áp.

Đường Hạo Tuấn lại chọc cái mặt nhỏ của An An.

Làn da của cậu bé mỏng, mặt cũng mềm, chọc vào cảm giác tay rất tuyệt.

Cho nên hai ngày nay, Đường Hạo Tuấn thỉnh thoảng sẽ chọc một chút.

An An dường như bị anh chọc có chút mất kiên nhẫn, vậy mà cử động cái tay nhỏ, nắm lấy ngón trỏ của Đường Hạo Tuấn.

Bàn tay nhỏ của đứa trẻ sơ sinh mềm mềm ấp ấp bao bọc ngón trỏ của Đường Hạo Tuấn, khiến trên mặt Đường Hạo Tuấn không khỏi lộ ra một chút khác lạ, đồng thời cũng càng làm mềm trái tim của anh.

“An An nắm tay của anh rồi.” Đường Hạo Tuấn nhìn sang Tống Vy, cười rồi nói.

Tống Vy gật đầu: “Phải, An An chê ba rồi, cho nên mới nắm tay của ba có phải không?”

An An nghe không hiểu người lớn đang nói chuyện gì, phun bong bóng kêu a a hai tiếng, giống như đang đáp lại.

Thấy vậy, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn nhau, lại mỉm cười.

Lúc này, hai đứa trẻ ở bên giường sơ sinh kéo áo của Tống Vy: “Mẹ mẹ, mau bế em trai hạ xuống một chút, bọn con cũng muốn nhìn em trai, mẹ bế quá cao, con không nhìn được.”

“Đúng vậy mẹ.” Tống Hải Dương cũng tán thành.

Tống Vy khẽ mỉm cười: “Được được được, mẹ bế em hạ xuống một chút là được.”

Hai đứa trẻ thích em trai như vậy, cô rất vui, cũng rất mừng.

Chỉ cần hai đứa trẻ thích em trai, cô không cần lo lắng giữa ba đứa trẻ sẽ có mâu thuẫn.

Nói câu ích kỷ, sức khỏe của An An không tốt, sau này tâm tư cô tiêu tốn trên người của An An, chắc chắn sẽ nhiều hơn hai đứa trẻ.

Đương nhiên, điểm này cô sẽ nói rõ với hai đứa trẻ, tranh thủ khiến hai đứa trẻ có thể hiểu được.

Chỉ khi hai đứa trẻ hiểu, cô mới không cần lo lắng, hai đứa trẻ sẽ vì cô tốn nhiều tâm tư lên người của An An mà nổi giận, từ đó sinh ra không thích An An.

Tống Vy cúi người, bế An An thấp xuống một chút, để hai đứa trẻ có thể nhìn thấy An An.

Hai đứa trẻ cúi đầu, nhìn đứa trẻ sơ sinh trong tã, cả hai đều cười rất vui vẻ.

“Mẹ, em trai phun bong bóng, thật đáng yêu.” Tống Dĩnh Nhi sờ gương mặt nhỏ của An An và nói.

Tống Hải Dương cũng vội gật đầu: “Đúng, hơn nữa em trai còn không khóc không quấy, thật tốt, Chí Hiên của nhà chú Uông cũng 2 tuổi rồi, còn từ sáng tới tối đều khóc, không đáng yêu một tí nào, con không thích em bé thích khóc, con vẫn là thích em trai.”

Nói rồi, cậu bé nắm cái tay nhỏ của An An, nắm tay An An.

Tống Vy mỉm cười rồi đáp: “Phải, An An không khóc không quấy, quả thật rất khiến người khác thích.”

Đường Hạo Tuấn lúc này đã mở miệng: “An An hai ngày nay quả thật không khóc gì cả, chỉ là lúc đói hoặc đi vệ sinh thì sẽ khóc hai tiếng, thời gian còn lại đều không quấy khóc, có lúc tự mình nằm ở trên giường sơ sinh, thì có thể tự mình chơi, hoặc là ngủ, rất dễ chăm.”

Nếu không phải bác sĩ đã xác nhận, An An chắc chắn không bị gì.

Đứa trẻ ngoan như này, đều sẽ cho rằng là đồ ngốc.

“Điều này chứng tỏ con trai của chúng ta hiểu chuyện, biết người lớn vất vả, cho nên mới ngoan.” Tống Vy nhìn An An, nói.

Sau đó cô nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Đúng rồi chồng, anh trước đó nói cho em một bất ngờ, An An chính là bất ngờ mà anh nói đúng không?”

Đường Hạo Tuấn nâng cằm lên: “Phải, anh biết bất luận món quà gì cũng sẽ không làm em bất ngờ hơn An An, cho nên anh mới luôn giấu em, không nói chuyện An An xuất viện cho em, vì muốn mang An An qua đây, để em vui một chút, như thế nào, có phải rất bất ngờ không?”

Hốc mắt của Tống Vy đỏ hoe gật đầu liên tiếp: “Đương nhiên rất bất ngờ, anh nói đúng, trên đời này không có gì khiến em bất ngờ hơn sự xuất hiện của con em.”

Cô nhìn An An, trong mắt tràn ngập tình mẹ dịu dàng.

Đường Hạo Tuấn để An An về giường sơ sinh.

Sau khi An An nằm xuống, lại cười khanh khách hai tiếng, sau đó hai tay không biết đang làm gì, tóm hai cái ở trong không khí rồi lại cười, trông vô cùng đáng yêu.

An An như vậy khiến trái tim của cặp ba mẹ như Tống Vy và Đường Hạo Tuấn hòa tan.

Tống Vy đắp xong chăn cho An An lại hỏi: “An An, xuất viện từ khi nào?”

“5 ngày trước.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy giả bộ tức giận đánh vào ngực của anh: “5 ngày trước đã ra ngoài, anh vậy mà cứ giấu em, giấu lâu như vậy, anh thật sự giỏi giấu nha.”

“Để cho em một bất ngờ, không giấu được cũng phải giấu, còn cả hai đứa trẻ.” Anh nhìn sang hai đứa trẻ nằm bò ở hai bên giường sơ sinh, đang chơi với An An.

“Hai đứa trẻ có mấy lần suýt nữa không nhịn được mà nói ra, nhưng dưới sự nhắc đi nhắc lại của anh, vẫn nhịn được, để cho em một bất ngờ, ba ba con bọn anh giấu rất vất vả, cho nên vợ à, buổi tối em có phải nên thưởng cho anh không?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu, ở bên tai cô hửm một tiếng đầy quyến rũ.

Tống Vy sao không hiểu ý của anh chứ, cô trợn mắt, không khách khí mà dùng khuỷu tay huých anh một cái: “Đi, các con còn ở đây đó, anh nói cái gì thế?”

“Anh rất nhỏ tiếng, chúng không nghe được.” Đường Hạo Tuấn nắm tay của cô, nhìn khuỷu tay của cô: “Huých đau không?”

Tống Vy thấy anh quan tâm mình, vừa tức vừa buồn cười: “Em đương nhiên không đau, anh thì sao? Em đánh đau anh không?”

“Không có.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.

Một người đàn ông như anh, chút đau đớn này còn không chịu được sao?

Với lại, bã xã đại nhân cũng là đánh yêu, phải chịu.

“Được rồi, buổi tối anh muốn cái gì em cũng thỏa mãn anh được không?” Tống Vy nhìn ba đứa trẻ, thấy sự chú ý của 3 đứa trẻ quả thật không ở phía cô, sau đó nhón mũi chân, nói ở bên tai anh.

Đôi mắt của Đường Hạo Tuấn lập tức sáng lên, ho khẽ một tiếng, giọng nói cũng khàn đi nhiều: “Được, em nói đó.”

“Em nói.” Tống Vy gật đầu: “Nể tình anh mang An An tới, cho em một bất ngờ lớn như vậy, đây là phần thưởng em dành cho anh.”

Yết hầu của Đường Hạo Tuấn chuyển động, giọng nói càng lúc càng khàn: “Vợ à em thật tốt.”

“Được rồi, anh vẫn trả lời em trước đi, An An không phải tháng sau mới có thể xuất viện sao? Sao bây giờ đã ra ngoài rồi? Còn trước nhiều ngày như vậy?” Tống Vy nhíu mày, có chút không hiểu: “An An xuất viện sớm như vậy, là sắp xếp của phía bệnh viện hay là của anh?”

“Đương nhiên là bệnh viện.” Đường Hạo Tuấn ôm vai của cô rồi trả lời: “Yên tâm đi, chuyện liên quan tới sức khỏe của con, anh đương nhiên sẽ không làm bừa.”

Tống Vy thở phào: “Vậy thì tốt, có điều An An xuất viện sớm như vậy, thật sự tốt sao?”

Cô có hơi không yên tâm.