“Vậy sao?” Trần Châu Ánh rất hứng thú mà nắm tay cô: “Vy Vy, cậu mau nói cho tớ biết rốt cuộc là dễ chăm như nào? Tớ còn chưa từng chăm trẻ con, cho nên rất muốn biết, cậu nói cho tớ đi, nói không chừng sau này tớ còn có thể dùng tới với An An.”
“Được.” Tống Vy gật đầu, cũng không lấp lửng nữa, nói ra chuyện vừa rồi chơi cùng với An An ở trong phòng nghỉ.
Nghe thấy An An qua miêu tả của Tống Vy, tay của Trần Châu Ánh giữ trái tim, vẻ mặt ngưỡng mộ: “Không được rồi, nghe cậu nói như vậy, An An thật đáng yêu, không quấy khóc còn thích cười, đây không phải là trẻ con trong tưởng tượng của tớ, tớ không muốn thi nữa, bây giờ muốn đi nhìn An An rồi.”
Tống Vy thấy cô ấy kích động như vậy, lắc đầu bật cười: “Nếu không phải là điện thoại không thể mang vào, tớ có thể cho cậu xem ảnh bây giờ của An An, tớ đã chụp rất nhiều.”
“Đừng nói nữa.” Trần Châu Ánh một tay túm ảo trước ngực, một tay chặn ở trước mặt Tống Vy, vẻ mặt nghiêm nghị: “Tớ sợ cậu còn tiếp nữa, tớ không nhịn được mà lao ra ngoài đi tìm sếp Đường, muốn gặp An An.”
Tống Vy cười không ngớt: “Có khoa trương như vậy sao?”
“Cậu không hiểu.” Trần Châu Ánh thở dài: “Tớ thích trẻ con như vậy, trước đây không được nhìn thấy thì cũng thôi đi, bây giờ có cơ hội nhìn thấy, còn là con trai nuôi của mình, cậu nói xem tớ sao có thể nhịn mà không nghĩ được chứ.”
Tống Vy bất lực: “Được rồi, vậy tớ không nói nữa.”
“Không sai, đừng nói nữa.” Trần Châu Ánh lại hít thở sâu mấy lần, điều chỉnh tâm trạng kích động trong lòng: “Tớ sợ cậu còn nói nữa, tớ sẽ ở trong đầu mường tượng dáng vẻ đáng yêu của An An, sau đó không tập trung thi.”
Nghe thấy lời này, Tống Vy không nhắc nhiều tới An An nữa, tránh thật sự ảnh hưởng tới cô ấy, lát nữa thi đấu xảy ra sai sót, không có linh cảm thì rắc rối rồi.
Có điều trong lòng Tống Vy vẫn khá vui, dù sao có người thích con của cô như vậy, cô là mẹ, đương nhiên là vừa tự hào vừa vui mừng.
Rất nhanh, cuộc thi bắt đầu rồi.
Có thể là Trần Châu Ánh vội muốn sớm qua nhìn An An, vì vậy cuộc thi buổi chiều, Trần Châu Ánh giống như chú gà chọi, vô cùng nghiêm túc.
Nghiêm túc tới mức, Tống Vy cũng cảm thấy cô ấy giống như biến thành một người khác.
Có điều nhìn thấy cô ấy nghiêm túc như vậy, Tống Vy cũng nâng cao 200% tinh thần, trở nên nghiêm túc, nếu không sẽ không theo kịp tiết tấu, sẽ trì hoãn.
Vòng thi này không phải là quyết định top 3 ngày hôm đó.
Dù sao trong thời gian một ngày, các nhà thiết kế cũng không thể vẽ ra bản vẽ cuối cùng một cách hoàn toàn hài lòng.
Vậy nên bình thường đều là vẽ sương sương trong ngày hôm đó, hoặc ngày hôm đó không có linh cảm, vẽ không ra thì có thể nộp bản vẽ lên, đợi tới ngày mai lại nhận lại tiếp tục vẽ.
Vòng thi thứ nhất có thời gian ba ngày, ba ngày sau mới hoàn toàn xác định bản vẽ, hơn nữa quyết định ra top 3.
Cho nên hôm nay, các nhà thiết kế đều là sau khi vẽ bản vẽ sương sương thì có thể nộp rồi rời đi.
Đương nhiên, nếu có nhà thiết kế cảm thấy thiết kế mình vẽ ngày hôm nay có thể làm bản vẽ cuối cùng, nộp bản vẽ lên đồng thời nói một tiếng với ban tổ chức, 3 ngày sau tới đợi kết quả cuộc thi cũng được.
Mà Tống Vy lúc này đã vẽ xong bản vẽ rồi.
Cô nhìn bản thiết kế tuyệt đẹp trong tay, khiến người khác nhìn một cái thì ngưng hô hấp, lại nhìn sang bên cạnh, Trần Châu Ánh cũng vẽ ra bản thiết kế trang sức tuyệt đẹp, mỉm cười rồi hỏi: “Như thế nào?”
Trần Châu Ánh không trả lời, mà liếc nhìn bản thiết kế trong tay cô, nhìn thấy trang phục cô thiết kế, tặc lưỡi nói: “Vy Vy, chúng ta quả nhiên không hổ là cộng sự tuyệt nhất, rõ ràng trước khi thiết kế, không có thương lượng thiết kế như nào, phần lớn vẫn là ngầm hiểu ý cảm thấy mình cứ vẽ theo cách nghĩ của mình trước, sau khi vẽ xong thì tới xem thử trang phục và trang sức có thể phối với nhau không, nếu không thể thì dựa vào sửa chữa có thể phối với nhau, nhưng bây giờ xem ra, dường như không cần sửa rồi, thiết kế của chúng ta cực kỳ cân xứng.”
Cô ấy thật sự chưa từng gặp được thiết kế trang phục nào hiểu ý với mình như vậy.
Tống Vy cũng cảm thán: “Phải, tớ cũng không ngờ, thiết kế của chúng ta cân xứng như vậy, không chỉ là thiết kế, ngay cả suy nghĩ nộp bản vẽ cũng giống nhau, cái này của cậu cũng là bản vẽ cuối cùng nhỉ, không định về sau tiến hành sửa nữa nhỉ?”
Trần Châu Ánh mỉm cười gật đầu: “Không sai, tớ cảm thấy thiết kế của tớ đã rất hoàn mỹ rồi, bản thân tớ cũng không biết tự sửa, nó đã hoàn mỹ không cần sửa nữa, nếu còn phải sửa, ngược lại là hủy nó, cho nên tớ quyết định coi là bản vẽ cuối cùng, Vy Vy cậu cũng vậy nhỉ.’
Tống Vy ừ một tiếng: “Phải, suy nghĩ của tớ giống cậu, linh cảm ngày hôm nay vô cùng tốt, tốt tới mức tớ bùng nổ ý tưởng, trực tiếp vẽ xong bản thiết kế, hơn nữa còn là một lần ăn ngay.”
“Tớ cũng vậy.” Trần Châu Ánh làm một động tác yaeh, sau đó chu môi qua các nhà thiết kế khác: “Cậu nhìn những nhà thiết kế đó, ai cũng nhíu chặt mày, đoán chắc vẽ không thuận lợi lắm.”
Tống Vy liếc nhìn: “Có một chút.”
“Sợ rằng có những nhà thiết kế, bản vẽ sơ bộ cũng không vẽ xong.” Trần Châu Ánh nói.
Tống Vy gật đầu: “Đoán chắc bọn họ cho dù hôm nay vẽ xong bản vẽ sơ bộ, cũng sẽ không hài lòng, ngày mai sẽ còn sửa tiếp, có điều có một người, dường như giống với chúng ta, cũng đã vẽ xong bản vẽ cuối cùng.”
“Cậu nói Yamamoto Kayako sao?” Trần Châu Ánh nhướn mày.
Tống Vy xoay chiếc bút chì trong tay: “Là cô ta, khi chúng ta nói chuyện thì tớ nhìn thấy cô ta để bút trong tay xuống, sau đó cầm bản thiết kế của mình lên, trên mặt nở nụ cười rất hài lòng, cho nên tớ đoán, cô ta giống chúng ta, một lần ăn ngay, vẽ ra bản vẽ hài lòng nhất.”
“Nhưng cô ta lúc này trên mặt hình như có chút không vui lắm.” Trần Châu Ánh sờ cằm, nói.
Tống Vy thở dài: “Là cộng sự của cô ta liên lụy cô ta rồi.”
“Cộng sự?” Trần Châu Ánh nghe thấy lời này, lập tức nhìn sang nhà thiết kế trang phục ở bên cạnh Yamamoto Kayako.
Nhà thiết kế trang phục đó chính là một trong những người nhíu chặt mày mà cô nói vừa rồi.
Nhà thiết kế trang phục đó cắn đầu bút chì, cẩn thận nhìn Yamamoto Kayako, nói gì đó với Yamamoto Kayako.
Càng nói, sắc mặt của Yamamoto Kayako càng khó coi, thậm chí tới mức gần nổi giận.
Trần Châu Ánh thấy cảnh này, không khỏi có chút vui sướng khi thấy người khác gặp nạn: “Cộng sự của cô ta, hoàn toàn không so được với chúng ta.”
Tống Vy nhún vai nói: “Cộng sự của cô ta, tớ ngược lại hiểu một chút, cô ta không phải là nhà thiết kế không có thiên phú, nếu không có, cô ta cũng không thể đi tới ngày hôm nay, chỉ là phong cách của cô ta không ăn nhập với Yamamoto Kayako, phong cách thiết kế trang phục của cô ta là thuộc loại punk, mà phong cách thiết kế trang sức của Yamamoto Kayako là kiểu cao quý tao nhã, trưởng thành quyến rũ, cậu nói xem hai phong cách như này sao có thể dung hòa được?”
“Xem ra Yamamoto Kayako phải thua tớ rồi.” Mắt của Trần Châu Ánh nheo lại, châm chọc nói.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Được rồi, đừng như vậy.”
“Tớ nói đùa.” Trần Châu Ánh xua tay, sau đó biểu cảm khôi phục nghiêm túc: “Có điều thật đấy, nếu Yamamoto Kayako thật sự bị đồng đội của cô ta liên lụy, không thể lọt vào vòng thi đấu thứ hai, đó thật sự là một chuyện rất đáng tiếc, mà tớ cũng không có cơ hội quyết một trận cao thấp với cô ta.”
Cho nên cô thật ra rất hy vọng đồng đội của Yamamoto Kayako có thể cố gắng, giành lấy cơ hội lọt vào vòng sau với Yamamoto Kayako.
Bởi vì cô tin mình và Vy Vy chắc chắn có thể lọt vào vòng sau, cho nên cũng hy vọng đối thủ của mình, Yamamoto Kayako lọt vào vòng sau.
Chỉ có như vậy, giữa cô và Yamamoto Kayako mới có thể thi đấu một trận.
“Phải.” Tống Vy nhìn Yamamoto Kayako: “Bây giờ sắc mặt của Yamamoto Kayako không tốt, chắc chắn là phong cách thiết kế của đồng đội của cô ta khác rất xa với thiết kế của cô ta, hai người nếu không cố gắng thương lượng sửa đổi thì chắc chắn sẽ thua.”