Tống Vy sờ cằm: “Vậy đúng là cậu phải cảm ơn cô ta rồi.”
Trần Châu Ánh cười nói: “Đương nhiên rồi, không phải trước giờ tớ vẫn ngầm cảm ơn cô ta sao, nếu không với cái thói thích nhảy ra ngay trước mặt tớ, khiêu khích tớ, tớ đã sớm ra tay với cô ta rồi, không thể phủ nhận, mỗi lần vẻ mặt kiêu ngạo của Yamamoto Kayako xuất hiện, thật khiến người ta muốn đánh người.”
Tống Vy bị câu này của cô ấy chọc cười, che miệng cười khanh khách một hồi, sau đó quay sang nhìn cô ấy bằng ánh mắt hâm mộ: “Tuyệt thật đấy, tớ cũng muốn có đối thủ không phân cao thấp như vậy.”
“Cậu không có hả?” Trần Châu Ánh nhìn Tống Vy.
Tống Vy lắc đầu: “Không có, trước kia lúc tớ chưa biết Tô Huyền chính là Tống Huyền, tớ cho rằng tác phẩm của Tô Huyền là do chính tay Tô Huyền vẽ, cậu biết không? Lúc nhìn thấy tác phẩm của Tô Huyền, tớ vui lắm, cũng rất kích động, bởi vì tớ cảm thấy trong tương lai mình sẽ có một đối thủ cùng mình tranh giành vị trí đứng đầu, cùng giúp nhau tiến bộ trong một khoảng thời gian dài, thật không ngờ, đến cuối tớ mới biết, Tô Huyền chính là Tống Huyền, mà tác phẩm của cô ta, là do bậc thầy Linda vẽ hộ. “
“Xem ra cậu rất thất vọng.” Trần Châu Ánh gật đầu.
Tống Vy mỉm cười bất đắc dĩ: “Đúng vậy, tớ rất thất vọng, thất vọng bậc thầy Linda lại sa đọa, trở thành người vẽ thay cho một nhân vật nhỏ bé như vậy, tuy bậc thầy Linda đã bị đuổi khỏi ngành thiết kế, nhưng dù gì bà ấy cũng từng là một trong những bậc thầy hàng đầu của ngành, cho dù không thể xuất hiện, nhưng lòng kiêu ngạo vẫn còn đó, thật không ngờ bậc thầy Linda lại từ bỏ lòng kiêu ngạo này, cũng vậy, tớ thật sự rất thất vọng Tô Huyền chính là Tống Huyền, bởi vì sau khi cởi lớp ngụy trang của Tống Huyền xuống, tớ cũng mất đi một đối thủ.”
“Nếu nói vậy, Vy Vy, cậu đúng là đáng thương quá đi.” Trần Châu Ánh nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình.
Cùng là nhà thiết kế, tuy cô ấy là nhà thiết kế trang sức – đá quý, nhưng cô ấy biết để có được một đối thủ là chuyện khó tới cỡ nào.
Cô ấy có Kayako làm đối thủ, nhưng còn Tống Vy, trước giờ đều một mình bước đi trên con đường đầy hoa này, chẳng hề có đối thủ ngang tầm với Tống Vy đi cùng cô ấy.
Cũng vì vậy, trong ngành thiết kế thời trang này, Tống Vy sẽ cảm thấy rất cô đơn, đồng thời đánh mất cảm giác kích thích.
Tống Vy xoa xoa huyệt thái dương: “Tớ cũng cảm thấy bản thân rất đáng thương, bởi vì không có đối thủ, tớ chẳng biết mình có tiến bộ hay không, lần nào cũng phải nhờ sư phụ tới kiểm tra, thế nên tớ cũng rất hy vọng đối thủ của mình sẽ xuất hiện, nếu vậy thật, tớ nghĩ cuộc sống thiết kế của mình sau này sẽ vô cùng rực rỡ, phấn khích, không còn cô đơn như trước nữa.”
“Hy vọng là vậy.” Trần Châu Ánh gật đầu, sau đó như nhớ tới chuyện gì, cô ấy lại mở miệng hỏi: “Đúng rồi, Tô Huyền… không phải, Tống Huyền, cô ta bây giờ thế nào? Điên thật rồi hả?”
Lần trước Vy Vy từng nới với cô ấy rằng, Tống Huyền kia điên rồi.
Nhưng dưới góc nhìn của cô ấy, bản thân Tống Huyền đã không phải hạng người tốt lành gì, rất có thể cô ta đã giả điên để được thả ra ngoài cũng không chừng.
Nghe thấy câu hỏi của Trần Châu Ánh, biểu cảm trên mặt Tống Vy cũng nghiêm túc hơn nhiều, cô ứng tiếng đáp lại: “Điên thật rồi, trước đó Hạo Tuấn cũng từng phái người sang đó để kiểm tra những lời bác sĩ nói, xem xem rốt cuộc Tống Huyền là điên thật hay giả điên, cuối cùng người mà Hạo Tuấn sai đi đã báo tin về rằng người thật sự xảy ra chuyện rồi.”
“Vậy sao, vậy thì tốt rồi.” Trần Châu Ánh lôi từ thùng để đồ trong ra hai lon cà phê, ném cho Tống Vy một lon, sau đó khui lon còn lại nhấp một ngụm, nói tiếp: “Chỉ cần cô ta điên thật, cậu không cần lo lắng mai mốt cô ta đột ngột trốn khỏi bệnh viện tâm thần tới tìm cậu gây sự nữa.”
“Đúng vậy.” Tống Vy tay cầm lon cà phê, không định uống, khóe miệng khẽ nhếch nở nụ cười nhàn nhạt: “Thật ra dù Tống Huyền không phát điên, tớ cũng không lo cô ta sẽ giả chết chạy trốn giống lần trước, bởi vì Hạo Tuấn đã sai người cài vào người cô ta một con chip, là con chip chuyên dùng để định vị cô ta, do chuyện này Hạo Tuấn bí mật sai người làm, nên chính Tống Huyền cũng không biết, dù cô ta có trốn được thật cũng sẽ bị người của chúng tớ tìm thấy thôi.”
“Lợi hại, đúng là cao tay.” Trần Châu Ánh kinh ngạc bật ngón cái với cô.
Tống Vy mỉm cười: “Lúc đầu bọn tớ cũng không nghĩ tới chuyện này, sau khi nghe Hải Dương nhắc nhở, Hạo Tuấn mới sai người đi làm.”
“Thì ra là vậy, Hải Dương đúng là thiên tài nhí mà.” Trần Châu Ánh tán dương.
Nụ cười trên mặt Tống Vy càng thêm rực rỡ.
Đúng vậy, ai làm mẹ mà không thích nghe con mình được người khác khen ngợi chứ.
“Nhưng mà Vy Vy nè.” Trần Châu Ánh uống một ngụm cà phê, quay sang nhìn Tống Vy: “Cậu và sếp Đường thật sự tính nuôi Tống Huyền mãi hả?”
“Không thì phải làm sao?” Tống Vy cười cười: “Thật ra cũng không tính là nuôi, chỉ là chuyển cho bệnh viện tâm thần một khoản tiền, để Tống Huyền nửa đời sau có một nơi dừng chân thôi, hơn nữa làm vậy cũng không cần thấp thỏm lo lắng một kẻ điên như cô ta chạy ra ngoài gây hại cho xã hội, với cả, xem như sự báo đáp của tớ và Hạo Tuấn dành cho bà mai đi.”
“Bà mai?” Trần Châu Ánh ngơ ngác: “Ý cậu là sao? Chuyện cậu và sếp Đường quen nhau rồi về chung một nhà, đừng nói là công lao của Tống Huyền đó nhé?”
Tống Vy khẽ vuốt cằm: “Xem như vậy đi.”
“Kể tớ nghe coi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?” Trần Châu Ánh giữ chặt tay cô, hào hứng hỏi.
Tống Vy vuốt tóc: “Hay là thôi đi, nói thế nào thì đó cũng là khoảng thời gian mà chính tớ cũng không dám nhìn lại, dù rằng đó là lần đầu tớ và Hạo Tuấn gặp nhau.”
Nói tới đây, cô thở dài.
Năm đó, cô vì cứu tiểu Kim nên đã đồng ý với Tống Huyền, đi tiếp một ông già hơn năm mươi tuổi.
Tuy cuối cùng người đàn ông kia trở thành Đường Hạo Tuấn, nhưng chuyện này vẫn là đoạn ký ức đen tối nhất trong cuộc đời cô.
Cũng may được ông trời bảo vệ, để cho ông già kia trở thành Hạo Tuấn.
Nhưng nếu lúc đó cô không đi lộn phòng, người đàn ông kia cũng không phải Hạo Tuấn, vậy với cô mà nói, đó nhất định sẽ là một cơn ác mộng.
Thế nên bây giờ, cô thật sự không quá muốn nhớ lại chuyện này, bởi vì một khi nhớ lại, cô sẽ dễ dàng chìm đắm vào suy nghĩ nếu lúc đó không phải anh, thứ chờ đợi cô chính là gì.
Trần Châu Ánh thấy biểu cảm tăm tối của Tống Vy thì đã đoán được đại khái rất có thể chuyện xảy ra năm đó chẳng tốt lành gì, cô ấy gật đầu, mỉm cười: “Được rồi, nếu cậu không muốn nói, tớ sẽ không hỏi nữa.”
“Cám ơn cậu, Châu Ánh.” Tống Vy nhoẻn miệng cười với cô ấy.
Trần Châu Ánh vẫy tay: “Cảm ơn gì chứ, chuyện này vốn do tớ gợi ra mà, là lỗi của tớ, khiến cậu nhớ lại ký ức không tốt, cậu có thể nổi giận với tớ, sao lại cảm ơn làm gì.”
Tống Vy mỉm cười, không nói gì.
Trần Châu Ánh nhún vai: “Tóm lại, về sau Tống Huyền sẽ ngây người cả đời trong bệnh viện tâm thần của câu cho đến lúc chết già, đúng không?”
“Đúng vậy.” Tống Vy trả lời: “Để cô ta sống điên điên khùng khùng như vậy đến hết đời, cũng xem như sự trừng phạt nặng nhất cho cô ta rồi.”
“Là cậu và sếp Đường quá tốt bụng, nếu là tớ, còn lâu tớ mới phí tiền nuôi một kẻ điên.” Trần Châu Ánh bĩu môi đáp.
Tống Vy cười khẽ: “Tớ và Hạo Tuấn cũng đâu phải nuôi cô ta, trái lại là đang nhốt cô ta mà.”
“Trong mắt tớ, hai cậu là đang nuôi cô ta, đổi lại là tớ, sẽ trực tiếp tống cổ cô ta ra ngoài, mặc kệ cô ta có gây hại cho xã hội hay không, cứ để cô ta tự sinh tự diệt là được.” Trần Châu Ánh nhún vai nói.
Sau đó, như nghĩ tới chuyện gì, cô ấy quay sang nhìn Tống Vy, hỏi: “Đúng rồi Vy Vy, tớ nghe Hạ nói, không phải cô ta còn một người em trai nữa sao? Em trai cô ta hiện tại thế nào?”
Tống Vy ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nghe Hạo Tuấn nói, hình như được người khác nhận nuôi, giờ đang sống rất tốt, dù thế nào, trẻ con là vô tội, nó chỉ bất hạnh trở thành con của Tô Thu thôi, nên tớ và Hạo Tuấn cũng không có ý định giận cá chém thớt một đứa nhỏ chỉ vì tội nghiệt của cha mẹ nó.”