“Đúng vậy, dù sao trẻ con cũng không có làm gì.” Trần Châu Ánh gật đầu tán thành tán đồng gật đầu.
Tống Vy khui nắp lon cà phê trong tay mình: “Đúng thế, cũng bởi vì vậy, tớ và Hạo Tuấn sẽ không ra tay đối phó một đứa trẻ, mà sẽ đưa nó tới cho viện mồ côi, để viện trưởng viện mồ côi tìm một gia đình phù hợp nhận nuôi đứa trẻ này, khoảng thời gian trước, Hạo Tuấn còn sai người tới thăm đứa bé kia một chuyến, sống cũng không tệ lắm, người nhà bên đó đối xử với nó không tồi, tính ra thì, so với hồi sống bên cạnh Tô Thu và Lâm Quốc Thần, trông nó sáng sủa hơn nhiều.”
“Ý cậu là, trước kia, cha mẹ ruột của đứa bé đó không đối xử tốt với nó?”
Tống Vy lắc đầu: “Không phải vậy, ít nhất tớ chưa từng nhìn thấy Tô Thu và Lâm Quốc Thần tỏ ra khó chịu với đứa nhỏ, nhưng cách giáo dục chắc chắn là rất tệ, dù sao ngay cả tam quan bình thường mà họ cũng không có, nói gì dạy dỗ một đứa nhỏ, tóm lại hồi còn ở cạnh Tô Thu và Lâm Quốc Thần, tớ thấy đứa nhỏ không phải bị bệnh mà là tự kỷ, không muốn phản ứng lại mà thôi, nhưng người Hạo Tuấn sai đi thám thính nói rằng đứa trẻ này biết cười, thoạt nhìn có vẻ rất thích gia đình mới này.”
“Nói như vậy, Tô Thu và cái gã Lâm Quốc Thần hẳn là nên cám ơn hai người, bằng không con của họ sẽ không sống tốt như vậy.” Trần Châu Ánh tiếc nuối thở dài.
Tống Vy cười cười: “Thôi đừng, Tô Thu đã chết, tớ cũng không muốn nằm mơ thấy bà ta đâu, về phần Lâm Quốc Thần, tớ lại không quen biết, sau này khi ông ta ra tù, hai bên cũng chẳng có dịp gặp lại, nên tớ không cần bọn họ phải cảm ơn, được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, sắp đến biệt thự rồi.”
Cô ngó ra ngoài cửa sổ xe, biệt thự đã hiện ra trước mắt không xa.
Sau khi tới biệt thự, hai người cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó trở về phòng của mỗi người nghỉ ngơi, điều chỉnh lại trạng thái và tinh thần, chuẩn bị nghênh đón trận đấu ngày mai.
Tới chiều, Tống Vy nghỉ trưa được hai tiếng thì thức dậy, lập tức nhận được điện thoại của Đường Hạo Tuấn.
Chuyện này khiến Tống Vy vô cùng ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Ông xã, sao anh lại gọi điện cho em giờ này?”
Ngày thường, anh lúc nào cũng gọi cho cô vào buổi tối, bởi vì lúc đó bọn họ đã bận việc xong.
Thế nên anh rất hiếm khi gọi cho cô vào ban ngày.
Nhưng giờ anh lại gọi tới, thật sự rất khó để người ta không hoài nghi, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn lại bình tĩnh cười một tiếng, nói: “Anh nghe ban tổ chức báo lại rằng trận đấu của bọn em phải kết thúc sớm, có thật thế không?”
Tống Vy giật mình: “Thì ra anh cũng biết tin này nên mới gọi điện tới à, em còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nữa chứ.”
Mà cũng đúng, Đường Hạo Tuấn cũng là một trong số những nhà đầu tự của cuộc thi này, nếu ban tổ chức cuộc thi có hành động gì, nhất định phải thông báo với phía đầu tư.
Thế nên Đường Hạo Tuấn biết trận đấu phải kết thúc sớm cũng chẳng có gì lạ.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, phải kết thúc sớm, nên từ ngày mai, bọn em không cần tiếp tục làm giám khảo nữa, mà sẽ trở thành tuyển thủ, cùng các giám khảo khác tranh tài với nhau, quyết định xem ai sẽ có tư cách thiết kế cho lễ phục mở màn của đại hội thể thao thế giới.”
“Anh biết rồi, ngày mai anh sẽ mang sắp nhỏ tới đó cổ vũ cho em.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy kinh ngạc trợn trừng hai mắt: “Tới cổ vũ cho em?”
“Ừ. “
“Nhưng ngày mai đâu phải cuối tuần.” Tống Vy khó hiểu hỏi: “Với lại ông xã, anh không bận hả.”
“Tạm thời không bận, tập đoàn sắp tiến hành kiểm kê, nên anh sẽ có một khoảng thời gian rất nhàn nhã, khi nào kiểm kê xong, mới bận tiếp.” Đường Hạo Tuấn vừa nói, vừa khẽ nhếch môi mỏng: “Yên tâm đi, anh đã có tính toán cả rồi, không cần cảm thấy anh vì em mà bỏ mặc tập đoàn không quan tâm.”
Nghe anh nói vậy, Tống Vy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, em chỉ sợ anh vì tới cổ vũ cho em mà tạm thời đặt tập đoàn Đường thị qua một bên, nếu vậy thật em sẽ cảm thấy rất tội lỗi.”
“Sẽ không đâu.” Đường Hạo Tuấn lắc nhẹ đầu.
Tống Vy gật gù: “Được, vậy mai bọn anh tới đây đi, cụ thể mấy giờ đến nơi? Nếu được em sẽ tới đón mọi người.”
“Trưa mai.” Đường Hạo Tuấn nhớ lại chuyến bay mà Trình Hiệp đã đặt, trả lời cô.
Hàng lông mày xinh đẹp của Tống Vy cau lại, sau đó thở dài tiếc nuối: “Giữa trưa à, vậy em không đi đón được rồi, có khi còn đang giữa trận thi đấu cũng nên.”
“Không sao, bọn anh có thể tự tìm tới chỗ em mà, hơn nữa sẽ có bất ngờ đấy.” Trong mắt Đường Hạo Tuấn chợt lóe lên một tia sáng.
Tống Vy thích thú, sống lưng cũng dựng thẳng lên, vội vàng hỏi: “Bất ngờ? Bất ngờ gì?”
“Ngày mai em sẽ biết, yên tâm, là thứ em thích.” Đường Hạo Tuấn cất giọng trầm khàn.
Tim Tống Vy khẽ hẫng một nhịp: “Thấy anh nói nghiêm túc như vậy, em thật sự rất mong đợi đó.”
Là thứ cô thích, thế thì trái lại cô càng muốn nhìn xem, rốt cuộc anh sẽ tặng cô cái gì.
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Sẽ không cô phụ sự mong mỏi của em.”
“Em tin anh.” Tống Vy gật đầu.
Hai vợ chồng nói chuyện với nhau qua điện thoại tận gần hai tiếng, đến khi trời tối, hai người mới cúp máy trong luyến tiếc.
Cùng lúc đó, bên phía Giang Hạ.
Giang Hạ và ba Giang cùng tới bệnh viện, hỏi thăm tình hình của Kiều Phàm.
Đã hai ngày trôi qua, Kiều Phàm vẫn chưa tỉnh lại, điều này khiến áp lực trong lòng Giang Hạ ngày càng tăng cao, cũng ngày càng thấy bất an.
Bởi vì với cô ấy mà nói, Kiều Phàm tỉnh lại càng chậm, chứng tỏ thương tích cũng càng thêm nghiêm trọng, nếu vậy lòng quyết tâm không muốn bỏ qua cho ba của Kiều Phàm nhất định sẽ càng thêm mãnh liệt.
Thế nên cô ấy thật sự rất mong Kiều Phàm sẽ tỉnh lại sớm một chút, bọn họ cũng sẽ sớm một chút bàn bạc rõ ràng xem rốt cuộc phải giải quyết chuyện này thế nào.
Nếu không càng kéo dài sẽ càng thêm phiền phức.
“Bác sĩ, anh ta sao rồi?”
Ngoài phòng bệnh, ba Giang kéo bác sĩ vừa bước ra từ phòng bệnh của Kiều Phàm, hỏi.
Bác sĩ không hiểu ông ta đang nói gì, trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.
Cuối cùng vẫn là Giang Hạ ra mặt, dùng tiếng anh hỏi lại câu hỏi của ba Giang một lần.
Lúc này bác sĩ mới hiểu, đẩy gọng kính đen trên sống mũi một cái, trả lời: “Anh ta không sao cả, chấn động não cũng tốt hơn nhiều rồi.”
“Thế sao anh ta vẫn còn hôn mê bất tỉnh?” Giang Hạ hỏi tiếp.
Bác sĩ đang định trả lời, máy móc trong phòng bệnh đột ngột kêu lên tích tích.
Thấy vậy, bác sĩ lập tức mặc kệ hai ba con nhà họ Giang, vội vàng quay lại phòng bệnh của Kiều Phàm.
Ba Giang quay sang nhìn Giang Hạ: “Đây… đây là chuyện gì?”
Giang Hạ lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.
Sau đó, cô ấy đề nghị: “Hay là hai chúng ta cũng vào xem thử?”
Ba Giang nghĩ ngợi một lát, đồng ý.
Hai ba con cùng nhau tiến vào phòng bệnh của Kiều Phàm, vừa bước qua khỏi cửa, hai người đã thấy chàng trai vốn nhắm mắt hôn mê trên giường bệnh lúc này đã mở mắt ra.
Thấy cảnh này, bước chân của hai cha con đồng thời dừng lại.
“Tỉnh, ba, anh ta tỉnh lại rồi.” Giang Hạ chỉ tay vào Kiều Phàm trên giường bệnh, nói với ba Giang.
Ba Giang không đáp lại, chỉ là siết chặt nắm tay, nhìn Kiều Phàm bằng ánh mắt lạnh như băng.
Kiều Phàm nghe thấy giọng nói của Giang Hạ, ánh mắt vốn đang nhìn trần nhà lúc này cũng dời sang bên, dừng lại trên người hai ba con, dưới đáy mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Sau khi anh ta tỉnh lại, thấy bản thân đang nằm trong phòng bệnh thì đã đoán được tình hình của mình hiện tại thế nào.
Trước đó lúc anh ta bị ba Giang đánh ngất xỉu, chắc chắn ba Giang đã đưa anh tới bệnh viện, mặc dù không biết đã qua bao lâu, nhưng anh ta có thể đoán được phỏng chừng cũng khá lâu rồi, đủ để chứng minh thương tích do bị ba Giang đánh của anh ta nghiêm trọng tới cỡ nào.
Ngoại trừ điểm này, điều làm anh ta càng thêm kinh ngạc là người nhà họ Giang không trực tiếp giết chết anh ta, trái lại còn tốn tiền chạy chữa cho anh ta, khiến anh ta không kiềm được mà hoài nghi, có phải nhà bọn họ bị ngu rồi không?
Bọn họ biết rất rõ, anh ta là kẻ thù của nhà họ Giang, sự tồn tại của anh ta chính là mối đe dọa lớn cho người nhà họ Giang, theo lý thuyết, bọn họ trực tiếp đánh chết anh ta là xong xuôi mọi chuyện rồi, vậy không phải tốt hơn sao?
Nhưng bọn họ vậy mà không làm như vậy, không phải bị ngu thì là gì?