Không ngờ người phụ nữ này lại hành đại lễ với Tống Vy, cô ta điên rồi sao?
Lúc này Tống Vy cũng vô cùng bối rối, không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì để khiến nhà thiết kế đến từ nước J kia lại hành lễ lớn như vậy với mình.
Trong lúc Trần Châu Ánh và Tống Vy còn đang hiểu không có chuyện gì thì nhà thiết kế đến từ nước J kia đã đứng thẳng người, mỉm cười nói chuyện với Tống Vy: “Mợ chủ Đường, rất vui được gặp cô.”
Một câu mợ chủ Đường khiến Tống Vy lập tức hiểu ra.
Hóa ra không phải là cô đã làm gì khiến nhà thiết kế đến từ nước J này phải hành đại lễ với cô, mà là vì cô là vợ của Đường Hạo Tuấn.
Nói thế cũng có nghĩa là, nhà thiết kế đến từ nước J kia là vì Đường Hạo Tuấn nên mới hành lễ như vậy với cô.
Trần Châu Ánh cũng hiểu ra, cô bĩu môi: “Cô Yamamoto, không phải là sếp Đường có ân huệ gì với nhà cô đấy chứ?”
Yamamoto Kayako gật đầu: “Đúng vậy, chủ tịch tập đoàn Đường thị lúc trước đã từng đầu tư vào doanh nghiệp trang sức của gia đình tôi nên cũng coi như là ân nhân của gia đình Kayako, vợ của Chủ tịch Đường thì đương nhiên cũng là ân nhân của gia đình Kayako tôi, nên nhận một lễ đó của tôi.”
“Hóa ra là như vậy.” Tống Vy nhanh chóng hiểu ra.
Quả nhiên là có liên quan đến Đường Hạo Tuấn nên cô ta mới đối xử với cô như vậy.
Nếu không, chỉ dựa vào việc cô và Trần Châu Ánh đi cùng với nhau như vậy thì có lẽ cô Yamato này cũng sẽ không có thái độ gì tốt với cô.
Trần Châu Ánh lườm một cái: “Nếu sếp Đường đã là ân nhân của nhà Kayako các cô thì sao lúc trước cô không đến chào hỏi Tống Vy mà để tới bây giờ mới chạy đến? Cô không thấy là hơi giả tạo sao, theo lý mà nói, sếp Đường là ân nhân của nhà Kayako các cô thì không phải ngay từ đầu khi nhìn thấy Tống Vy, cô đã nên tới chào hỏi cô ấy sao?”
Yamamoto Kayako thờ ơ nhìn cô một cái: “Trước đây tôi không hề biết mợ chủ Đường chính là vợ của chủ tịch Đường, vậy nên từ trước đến giờ tôi không tới chào hỏi mợ chủ Đường, nếu tôi được biết từ sớm thì tôi cũng không để lâu như vậy, mợ chủ Đường, mong cô lượng thứ cho tôi.”
Tống Vy xua tay: “Không vấn đề gì, thực ra cô có tới chào hỏi hay không cũng được, dù sao ân tình cũng là ân tình, mà cuộc thi thì là cuộc thi.”
Yamamoto Kayako mỉm cười: “Mợ chủ Đường thật là rộng lượng.”
“Cảm ơn đã khen ngợi.” Tống Vy cười đáp trả: “Được rồi cô Kayako, nếu không có chuyện gì thì tôi và Châu Ánh tạm biệt trước, một lát nữa chúng tôi còn có việc.”
“Vâng, mợ chủ Đường đi cẩn thận.” Yamamoto Kayako gật đầu.
Còn Trần Châu Ánh thì cô ta coi như không biết.
Làm sao Trần Châu Ánh có thể không hiểu được suy nghĩ của Yamamoto Kayako, cô lườm cô ta một cái nhưng cũng lười không muốn quan tâm.
Dù sao người ta cũng đã coi mình là không khí, chẳng lẽ cô còn nhiệt tình để đối lấy sự lạnh lùng của đối phương sao.
Yamamoto Kayako không quan tâm đến cô thì cô cũng không thèm để mắt đến cô ta.
Nghĩ xong, Trần Châu Ánh hừ lạnh một tiếng với Yamamoto Kayako, đi theo Tống Vy ra tới chỗ để xe.
Ở trên xe, Tống Vy nhìn gương mặt khó chịu của Trần Châu Ánh rồi mỉm cười: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là khó chịu với người phụ nữ của nước J kia, chết tiệt thật, chưa gặp một ai khiến người khác tức giận như vậy.” Trần Châu Ánh giận dữ nói.
Tống Vy chống đầu, nhìn cô cười như có như không: “Là tức giận chứ không phải là do không cam tâm vì đến cuối cùng người ta vẫn không nhìn cậu một cách tử tế sao?”
Ánh mắt Trần Châu Ánh sáng lên, trả lời hơi chột dạ: “Làm sao có thể chứ, tớ là kiểu người như vậy sao?”
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hứ…” Trần Châu Ánh bĩu môi: “Tống Vy, cậu đừng đổ oan cho tớ như thế có được không?”
“Làm gì có, tớ chỉ nói sự thật thôi.” Tống Vy nhún vai, rồi mỉm cười nói: “Châu Ánh, thực ra trong lòng cậu không hề thù ghét cô Yamamoto Kayako kia chút nào đâu đúng không?”
“Làm sao có thể chứ?” Trần Châu Ánh lập tức ngồi thẳng lưng, phản bác lại: “Làm sao mà tớ có thể không ghét cô ta được chứ, tớ ghét cô ta chết đi được, cậu không biết đâu, cái bộ dạng huênh hoang kiêu ngạo của cô ta nhìn thôi đã khiến người khác tức giận, cô ta cứ làm như trên thế giới này không ai so được với mình vậy, lại còn không thích người khác được dùng danh xưng chòm sao Song Tử với mình, cứ như thể là tớ thích được gọi giống cô ta lắm không bằng. Còn nữa Tống Vy, cậu không nhìn thấy lúc cậu nói tạm biệt thì cô ta chỉ nói chuyện với một mình cậu và hoàn toàn không để ý gì đến tớ, còn liếc nhìn tớ bằng nửa con mắt, đúng là khiến tớ tức chết đi được.”
Nhìn thấy Trần Châu Ánh giận đỏ mặt tía tai, Tống Vy lắc đầu, dở khóc dở cười: “Được rồi Châu Ánh, cậu bình tĩnh chút đi, mặc dù cậu nói nghe nặng nề vậy thôi nhưng thực ra cậu vẫn không hề ghét cô Yamako kia, tớ có thể nhìn ra được cậu chỉ nói ghét ngoài miệng như vậy thôi chứ thật ra cậu cũng khá thích cô ấy.”
“Làm gì có chứ!” Trần Châu Ánh chau mày.
Tống Vy nhướng mày: “Lại còn cứng miệng. Tớ nhìn ra được là cậu rất thích cô ấy và cô ấy cũng rất thích cậu đấy.”
“Cô ta? Thích tớ?” Trần Châu Ánh không tin vào mắt mình.
Tống Vy ừm một tiếng: “Đúng vậy, hai người cùng yêu thích nhau nhưng lại đều thấy đối phương không thuận mắt nên mới là đối thủ đấy.”
“Cậu có ý gì?” Trần Châu Ánh nghe không hiểu.
Tống Vy nghịch mái tóc đã dài ra khá nhiều của mình, khẽ mỉm cười rồi nói: “Có nghĩa là, hai người các cậu là cùng một kiểu người, tích cách, cách xử lý công việc… đều rất giống nhau, điều này khiến hai người yêu thích nhau nhưng cùng lúc đó, cậu và cô gái kia lại không thuận mắt nhau. Tình huống này khiến hai người là đối thủ với nhau, nhưng không phải là kiểu đối thủ thâm thù đại hận mà là kiểu đối thủ kính trọng nhau trong thi đấu, bởi vì hai người có tài năng thiên bẩm như nhau, hơn nữa lại có chung một danh xưng. Hai người đang đứng ở cùng một vị trí, rất tự nhiên sẽ muốn tranh giành thắng bại.”
Những lời này khiến Trần Châu Ánh khó lòng đáp lại.
Đúng thật là như vậy, cô và Yamamoto Kayako quá giống nhau, từ tài năng thiết kế cho tới năng lực… tất cả đều chung một trình độ.
Những người giỏi như bọn họ thật sự rất khó để chấp nhận một người khác cùng đứng ở độ cao như vậy, mà chỉ muốn một mình mình ở trên đỉnh cao.
Vậy nên cô mới chấp nhận lời khiêu chiến của Yamamoto Kayako.
Bởi vì cô cũng muốn đưa ra một lời khiêu chiến với cô ta, chỉ có điều là cô ta đã nói nó ra trước.
“Vậy nên tớ mới nói, hai người là đối thủ, hơn nữa còn là những đối thủ rất khó tìm.” Tống Vy nhìn Trần Châu Ánh: “Châu Ánh, thực ra tớ rất hâm mộ cậu vì cậu có một đối thủ như vậy, có thể cùng đối thủ của mình cùng tiến lên và thi đấu với nhau. Sự tồn tại của đối thủ sẽ luôn đốc thúc cậu, khiến cậu phải tiến bộ, nếu không cậu sẽ bị bỏ lại, vậy nên cậu sẽ không thể không nỗ lực và tiến lên.”
Trần Châu Ánh im lặng vài giây rồi cuối cùng gật đầu: “Cậu nói đúng, đúng là hiện giờ tớ đang có trạng thái như vậy với Yamamoto Kayako. Bởi sự tồn tại của Yamamoto Kayako mà tớ biết thứ được gọi là thiên phú khiến tớ kiêu ngạo thực ra không đáng là gì cả, vì có một người nữa cũng có những thứ đó giống tớ, tớ không phải là người được ông trời hậu đãi, vậy nên tớ càng phải bỏ nhiều công sức và thời gian hơn nữa để cố gắng nâng cao bản thân, khiến mình trở nên mạnh hơn nữa, nếu không chỉ không cẩn thận một chút là tớ sẽ bị vượt mặt, trở thành kẻ thất bại.”
“Đúng vậy, cô Kayako nhất định là cũng nghĩ như vậy.” Tống Vy nói.
Trần Châu Ánh thở dài một hơi: “Thực ra nếu nói ra thì đúng là tớ phải cảm ơn cô ta, năm ngoái tớ thắng một cuộc thi có giải thưởng khá cao, cả người lập tức như ở trên mây, cảm thấy mình đã là số một trong số những nhà thiết kế trang sức trẻ tuổi. Vậy nên những thiết kế tớ vẽ ra trong khoảng thời gian đó không có một chút linh khí nào, sư phụ vô cùng thất vọng với tớ. Cho đến khi tớ vô tình đọc được bài phỏng vấn của Yamamoto Kayako trong một tờ tạp chí, lúc đó tớ mới biết hóa ra mình không phải là độc nhất vô nhị, trên thế giới này cũng có người là thiên tài giống như mình.”
“Sau đó tâm thái của cậu trở về bình thường đúng không?”
Trần Châu Ánh ừm một tiếng: “Đúng vậy, sau đó tớ mới tìm lại được trạng thái cân bằng, linh khí trong thiết kế cũng quay trở lại.”