Cô ấy đã tăng cân rồi!
Không phải béo theo cách hiểu thông thường, mà trước đây do mang thai, thêm vào đó tâm trạng lại thường xuyên bị kích động, vậy nên cô ấy trở nên rất gầy.
Nhưng hiện tại, gương mặt của cô đã có da có thịt hơn, đã trở lại trạng thái như trước khi mang thai.
Xem ra khoảng thời gian cô rời khỏi đất nước đến đây sống rất vui vẻ!
Kiều Phàm nheo mắt lại, sau đó nói với giọng khàn khàn: "Giang Hạ, lại đây."
Giang Hạ siết chặt lòng bàn tay, đứng yên tại chỗ, nhìn Kiều Phàm với ánh mắt phức tạp xen lẫn khó chịu.
Đây là Kiều Phàm, người đàn ông mà trước đây cô yêu đến điên dại, không có cách nào thoát ra nỗi!
Thành thật mà nói, anh ta thực sự rất ưa nhìn, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, là mẫu người mà cô ta thích.
Nhưng cô lại không có chút gì gọi là động lòng với anh ta, thay vào đó chỉ cảm thấy sợ hãi.
Cô sợ người đàn ông này, vì vậy khi anh ta bảo cô đi lại đó, cô cũng không muốn nghe theo.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cô ta biết rằng mình sợ người đàn ông này, có nghĩa là cô sẽ không bị người đàn ông này thu hút.
Chỉ cần cô ta không động lòng với người đàn ông này, cô ta tin rằng mình sẽ không quay về chìm đắm trong cuộc sống đau khổ lúc trước khi quên anh ta nữa.
Ở phía đối diện, khi Kiều Phàm nhìn thấy Giang Hạ đứng im tại chỗ, hơn nữa còn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn mình, trong lòng bỗng ảm đạm như có mây mù bao phủ, sắc mặt trở nên khó coi.
Không phải anh tức giận vì người phụ nữ này không nghe lời mình, mà là ánh mắt của cô khiến anh vô cùng kinh ngạc.
Anh nhìn thấy điều đó rất rõ, ánh mắt cô nhìn anh hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, có chăng trong ánh mắt ấy cũng đều là sự đề phòng đối với một người không quen biết.
Ánh mắt đó giống như thể anh ta là một người xa lạ, vậy nên cô không tin tưởng anh ta, cảnh giác với anh ta.
Chẳng lẽ Đường Hạo Tuấn nói cô đã quên anh là thật, không phải là nói dối sao?
Nhận ra điều này, sắc mặt của Kiều Phàm càng lúc càng trở nên khó coi, trong lòng cũng vô cùng nặng nề, rất khó chịu, tức giận nhưng cũng không kém phần hoảng sợ.
Anh ta dường như cảm thấy mình bị mất một thứ gì đó rất quan trọng, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng bức bối.
Nghĩ đến đó, Kiều Phàm lại gằn giọng, một lần nữa hét lớn ra lệnh: "Giang Hạ, tôi kêu cô qua đây!"
“Xin lỗi, tôi không quen anh, vậy nên tôi sẽ không qua đó.” Giang Hạ lắc đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng trả lời một cách bình tĩnh.
Mặc dù rất sợ người đàn ông này, nhưng cô không thể để anh ta dẫn dắt cảm xúc của mình được.
Nếu không ngay cả cô cũng không biết mình sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào.
Nghe thấy những lời nói của Giang Hạ, ba Giang-người đã lo lắng suốt thời gian qua cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ nở một nụ cười.
Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi.
Khi Giang Hạ nhìn thấy Kiều Phàm, cô ta không có nảy sinh cảm tình với Kiều Phàm nữa, thậm chí cũng không nhớ ra Kiều Phàm.
Ông ta cứ luôn lo sợ khi Giang Hạ nhìn thấy Kiều Phàm sẽ lại có tình cảm và rơi vào lưới tình một lần nữa, vậy nên ông ta không muốn để Giang Hạ xuất hiện.
Nhưng hiện tại hành động của Giang Hạ đã khẳng định cô ta sẽ không như những gì ông nghĩ, vậy nên lúc này ông ta yên tâm rồi.
Miễn là Giang Hạ không nảy sinh tình cảm với Kiều Phàm một lần nữa, người làm ba mẹ như bọn họ cũng không cần phải kiêng dè quá nhiều với Kiều Phàm như trước.
Chính vì trước đây Giang Hạ yêu Kiều Phàm sâu đậm nên vợ chồng bon họ không đối xử gì quá đáng với Kiều Phàm, bon họ sợ Giang Hạ thương xót Kiều Phàm, vậy nên mới để cho Kiều Phàm làm tổn thương Giang Hạ sâu sắc như vậy.
Nhưng bây giờ Giang Hạ không còn quan tâm đến Kiều Phàm, vợ chồng bọn họ cũng không cần phải e dè sợ đối xử quá đáng với Kiều Phàm khiến Giang Hạ cảm thấy đau khổ nữa, vì vậy bây giờ bọn họ đã có thể làm tất cả những gì mà họ muốn.
Nghĩ đến đây, ba Giang bỏ cây chổi trong tay xuống, sau đó siết chặt tay lại, đột nhiên đấm vào mặt Kiều Phàm: "Thằng khốn nạn!"
Một tiếng “bụp” vang lên, Kiều Phàm ngã xuống đất, cặp kính trên mặt bay ra, rơi sang một bên vỡ tan tành.
Kiều Phàm ôm lấy nửa mặt ngồi dậy, vì bị mất kính nên anh ta không nhìn rõ, chỉ có thể nheo mắt kinh ngạc nhìn ba Giang đang tức giận, tất nhiên là anh ta không ngờ rằng ba Giang sẽ đột nhiên đấm anh ta một cái như vậy.
Ông ta vừa dùng chổi đánh anh, anh cứ nghĩ đó là biểu hiện tức giận của ba Giang, nhưng bây giờ anh chợt nhận ra đây mới là sự tức giận thực sự của ba Giang.
Đừng nói đến Kiều Phàm, ngay cả Giang Hạ cũng không ngờ ba Giang lại đột nhiên làm điều này với Kiều Phàm, cô kinh ngạc lấy tay che mặt: "Ba!"
Ba Giang mặc kệ cô, tiếp tục tiến lên hai bước đi tới chỗ Kiều Phàm, sau đó vươn tay nắm lấy cổ áo của Kiều Phàm, kéo người đàn ông đó lên khỏi mặt đất.
Những năm gần đây, sức khỏe của ba Giang không còn được như khi trẻ, nhưng dù sao thì ông ta cũng lao động cực nhọc, sức lực đương nhiên mạnh hơn một người chỉ biết cầm dao mổ như Kiều Phàm.
Vì vậy, ba Giang tóm người đàn ông đó dậy một cách rất dễ dàng.
Ba Giang nhìn chằm chằm vào Kiều Phàm với đôi mắt đỏ rực: "Kiều Phàm, cậu mở miệng một hai cứ bắt con gái tôi qua đó, cậu vứt người làm ba như tôi ở đâu rồi? Con gái cưng của tôi, tôi chưa từng dùng giọng điệu như vậy để bắt con tôi qua đây qua kia, cậu lấy tư cách gì mà hét với nó như vậy! Cậu nghĩ cậu là ai chứ? Cậu chẳng qua chỉ là một kẻ vô ơn bội nghĩa mà thôi. Nếu biết trước nhà họ Giang chúng tôi sẽ vì kẻ ăn cháo đá bát như cậu mà đi đến bước đường ngày hôm nay, năm đó tôi nhất định sẽ không cứu nhà cậu. Tôi hận, Kiều Phàm, cậu có biết tôi hận đến mức nào không!"
Kiều Phàm chưa từng nhìn thấy ba Giang kích động mãnh liệt đến như vậy, thế nên anh ta thoáng sững sờ một lúc.
Suy cho cùng thì lúc trước thái độ của nhà họ Giang đối với bản thân anh ta luôn bao dung, nhường nhịn và nhỏ nhẹ.
Cũng chính vì như vậy mới khiến anh tin chắc rằng nhà họ Giang đã hại chết ba mẹ mình, thế nên bọn họ mới ăn năn cảm thấy có lỗi mà đối xử với anh ta như thế.
Bởi vậy, khi nhìn thấy thái độ lúc này của ba Giang đột nhiên trở nên quyết liệt, anh ta bỗng chốc sững sờ.
Ba Giang không biết Kiều Phàm đang nghĩ gì trong lòng, ông ta kích động nhìn Kiều Phàm với vẻ mặt dữ tợn: "Cậu có biết tại sao tôi luôn nhẫn nhịn cậu suốt thời gian qua không? Không phải là tôi cảm thấy có lỗi với nhà họ Kiều, mà là vì Giang Hạ, vì con gái của tôi!"
Đồng tử của Kiều Phàm co lại.
Không phải vì nhà họ Kiều sao?
Ba Giang ném anh ta xuống đất: "Bởi vì con gái của tôi thích cậu, nó yêu cậu, vì vậy với tư cách là một người ba, tôi sẵn sàng nhẫn nhịn cậu vì con bé. Giang Hạ cứ luôn nghĩ rằng chỉ cần nó dùng cả trái tim đối xử với cậu thì một ngày nào đó sẽ có thể khiến cậu cảm động, nó cứ dại khờ tin rằng chỉ cần có ngày nó tìm ra đươc bằng chứng chứng minh nhà họ Giang chúng tôi không phải là người đã hại chết ba mẹ cậu thì lúc đó cậu sẽ tha thứ cho nhà họ Giang, ở bên cạnh nó, vậy nên một người làm ba như tôi chỉ có thể vì một mong ước nhỏ đó của con gái mình mà hết lần này đến lần khác nhắm mắt bỏ qua mọi thứ cho cậu."
"Ba..." Đứng ở ngoài cửa, Giang Hạ lúc này mới biết ba Giang đã vì mình mà phải chịu đựng nhiều uất ức và đau khổ như vậy.
Mặc dù cô ấy không còn nhớ gì về những chuyện này, nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được.
Vì cảm giác tội lỗi trong lòng vô cùng chân thật.
"Con xin lỗi ba..." Giang Hạ nhìn ba Giang, hai mắt trở nên đỏ hoe, trên mặt tràn đầy sự áy náy.
Cô có lỗi với công lao nuôi dạy của ba mẹ, có lỗi với sự dạy dỗ của ba mẹ.
Bọn họ làm tất cả vì cô, còn bản thân cô trong quá khứ thì sao?
Bản thân lại vì một người đàn ông không yêu mình mà cúi mình trở nên thật thấp hèn.
Cô thực sự không xứng làm con gái của bọn họ!
Ở phía bên này, ba Giang sau khi nghe thấy lời xin lỗi của Giang Hạ liền sửng sờ một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn cô con gái cưng của mình đang khóc và tự trách bản thân, ông ta đau lòng không thôi.
Nhưng rất nhanh sau đó ông ta liền quay đầu lại, nhìn Kiều Phàm bằng ánh mắt cay nghiệt.
Ông ta biết con gái xin lỗi mình là vì cô biết người làm ba như ông trong suốt những năm qua đã chịu biết bao đau khổ, cô cảm thấy bản thân đã làm liên lụy đến bọn họ nên trong lòng lúc này tràn đầy tội lỗi.
Nhưng ông ta không trách con gái mình, ông ta chỉ trách Kiều Phàm.
Trách anh ta không nên sống sót, không nên xuất hiện trước mặt con gái mình.
Nếu không có anh ta, Giang Hạ cũng sẽ không bị anh ta ám ảnh, cũng sẽ không đau lòng như vậy.