“Bà đừng cầu xin cậu ta!” ba Giang kéo mẹ Giang ra sau lưng, chỉ vào Kiều Phàm chế nhạo: “Loại người tâm địa lạnh lùng này không phải bà cầu xin là cậu ta sẽ buông tha cho chúng ta đâu, nếu như cậu ta dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy thì đã buông tha từ lâu rồi chứ không phải là cứ một mực bám riết lấy chúng ta không buông như thế này."
Mẹ Giang mấp máy môi, cúi đầu buồn bã.
Đúng, chồng bà nói đúng.
Nếu như Kiều Phàm thật sự dễ dàng bị những lời nói cầu xin ấy làm mềm lòng thì sao cậu ta lại cứ truy đuổi theo bọn họ không tha?
Kiều Phàm nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của ba Giang với mẹ Giang dành cho mình, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác hoảng sợ hỗn loạn không làm sao giải thích được, buồn phiền vô cùng.
Thậm chí còn khiến anh ta cảm thấy hơi sợ hãi.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của bọn họ trước đây, mặc dù anh ta biết rằng bọn họ vẫn luôn không vừa lòng mình vì anh ta hận bọn họ và có thái độ không tốt với Giang Hạ, nhưng trước đây bọn họ chưa từng nhìn anh ta bằng ánh mắt căm hận như vậy.
Theo lý mà nói, khi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ lúc này, lẽ ra anh ta nên vui mừng mới phải, vì dù sao thì anh ta cũng đã ép được kẻ thù của mình vào bước đường cùng.
Chỉ khi kẻ thù lâm vào tình thế tuyệt vọng thì mới bày ra ánh mắt căm hận muốn anh ta chết đi như vậy.
Thế nhưng bây giờ, thay vì cảm thấy vui vẻ, anh ta chỉ cảm thấy khó chịu, thậm chí còn không muốn thấy họ nhìn mình như thế này.
Kiều Phàm siết chặt nắm tay, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng: "Mấy người hại chết ba mẹ tôi, tôi còn chưa tìm mấy người báo thù, vậy nên tại sao tôi lại không được truy đuổi không tha mấy người chứ?"
Mẹ Giang đau khổ quay đầu đi.
Ba Giang nghe xong chỉ cảm thấy như vừa nghe được một câu chuyện cười, ông bật cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy sự hối hận cùng thương tâm: "Kiều Phàm, trước đây nhìn cậu từng ngày trưởng thành, nhìn thấy tình yêu của Giang Hạ dành cho cậu, cậu cho rằng chúng tôi hại chết ba mẹ cậu, tuy rằng chúng tôi rất đau lòng nhưng cũng không tranh luận chuyện đó với cậu, suy cho cùng thì chúng tôi luôn coi cậu như con cái, nhưng hiện tại tôi không thể nhắm mắt làm ngơ nữa, từ khi cậu ném bỏ tấm chân tình của Giang Hạ xuống đất mà hung hăng chà đạp nó, từ khi cậu ép buộc Giang Hạ phải phá thai, đối với chúng tôi, cậu không còn là một đứa trẻ hay cười năm đó nữa, mà là một ác quỷ!"
Ác quỷ sao?
Đồng tử của Kiều Phàm co lại.
Kiều Phàm không ngờ đến việc ba Giang lại hình dung anh ta như thế, cảm thấy anh ta giống như một ác quỷ!
Ba Giang không biết Kiều Phàm bị hai từ “ác quỷ” của mình làm cho lay động, ông ta đưa tay ra run rẩy chỉ vào Kiều Phàm: "Cả đời này của tôi, chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì tôi đã làm, nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, nếu như sớm biết nhà họ Giang của tôi phải chịu nhiều đau khổ như vậy, năm đó tôi nhất định sẽ không cứu nhà họ Kiều mấy người, nhất định sẽ không mềm lòng khi ba mẹ cậu liên hệ với tôi, nếu như tôi không cứu mấy người thì cái chết của nhà cậu cũng chẳng liên quan gì đến nhà họ Giang của chúng tôi, Giang Hạ cũng sẽ không yêu cậu, con bé sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, kết hôn với một người đàn ông thật lòng yêu nó, nhưng chỉ vì cậu mà nó phải chịu quá nhiều đau khổ, nếu như năm đó chúng tôi không giúp nhà cậu thì chúng tôi cũng sẽ không vì cậu mà phải sống trong lo sợ hơn mười năm nay."
Nghe thấy những lời này của ba Giang, sắc mặt Kiều Phàm cũng trở nên u ám hơn, cả người toát ra hơi thở phiền muộn.
Nếu như năm đó không cứu nhà anh ta, Giang Hạ sẽ không yêu anh ta sao? Cô sẽ kết hôn với một người yêu cô sao?
Người đó là Tô Cẩm Thành à?
Vừa nghĩ đến đây, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau ba Giang và mẹ Giang: "Ba, mẹ, hai người đang nói cái gì vậy?"
Giang Hạ!
Kiều Phàm ngay lập tức nghe ra chủ nhân của giọng nói này là ai, anh ta nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào phía sau ba mẹ Giang.
Ba Giang với mẹ Giang nhận ra được ánh mắt của anh ta, sắc mặt đồng thời thay đổi.
Lúc này, họ không chỉ lo lắng Kiều Phàm sẽ làm tổn thương Giang Hạ mà còn lo lắng Giang Hạ sẽ nhớ lại tất cả những ký ức của cô với Kiều Phàm khi nhìn thấy anh ta.
Vậy nên bất luận thế nào, bọn họ cũng không thể để Giang Hạ với Kiều Phàm gặp mặt nhau.
Ba Giang và mẹ Giang như ngầm hiểu được ý nhau, ba Giang ngay lập tức tiến lên một bước để chặn cửa.
Còn mẹ Giang thì quay người lại muốn thuyết phục Giang Hạ đang chuẩn bị đi ra quay vào lại, không cho cô đi ra.
Kiều Phàm nhìn thấu được ý đồ của hai vợ chồng, trong ánh mắt loé lên một tia chế giễu.
Không muốn Giang Hạ nhìn thấy anh ta sao?
Hừ, sao anh ta có thể để họ được như ý chứ!
“Giang Hạ!” Kiều Phàm mở miệng hét lên.
Ba Giang và mẹ Giang đồng thời lộ rõ vẻ tức giận và căm ghét trên khuôn mặt.
Anh ta vậy mà lại dám mở miệng gọi Giang Hạ.
Đây không phải là cố gắng thu hút sự chú ý của Giang Hạ để Giang Hạ ra mặt sao!
Ba Giang chịu không nổi nữa, cầm lấy cây chổi ở cửa, hung hăng nhìn Kiều Phàm: "Kiều Phàm, có phải cậu muốn giết chúng tôi mới cam lòng không? Nếu cậu thật sự muốn báo thù thì cứ nhắm vào hai vợ chồng già bọn tôi là được rồi, đừng có chĩa mũi nhọn vào con gái của tôi, còn nếu như cậu không làm vậy được, cứ một mực phải nhắm vào con bé, vậy thì đừng trách tôi không khách khí, dù tôi có phải liều cả cái mạng già này cũng phải đánh cậu."
Vừa dứt lời, ba Giang lao về phía Kiều Phàm ,dùng cây chổi đánh thẳng lên người anh ta.
Kiều Phàm đau đớn cau mày, nhưng anh ta không đánh trả, ánh mắt vẫn cứ nhìn chăm chăm vào cửa: "Giang Hạ, tôi đếm đến ba, nếu cô không đi ra, đừng trách tôi hỗn xược với ba cô."
Câu nói này xác thật càng khiến ba Giang tức giận hơn, lực xuống tay cũng càng trở nên mạnh hơn.
Hết gậy này đến gậy khác đánh vào lưng Kiều Phàm, tạo ra một âm thanh vô cùng nặng nề.
Sau cánh cửa, Giang Hạ đã biết chuyện gì xảy ra.
Cái người tên Kiều Phàm đó đã đến rồi, anh ta muốn cô ra ngoài, nhưng ba thì không muốn cô nhìn thấy anh ta, vậy nên mới ra tay đánh Kiều Phàm.
Thế nhưng Kiều Phàm lại dùng những lời nói đó để ép buộc cô phải ra ngoài, nếu không thì anh ta sẽ đánh lại ba cô.
Sức khỏe của ba đã rất tệ rồi, nếu như Kiều Phàm thực sự xuống tay phản kháng lại thì chắc chắn cơ thể của ba sẽ không thể chịu nỗi.
Nghĩ đến đây, Giang Hạ trở nên căng thẳng, bắt đầu phản kháng lại mẹ Giang: "Mẹ, mau thả con ra, con phải ra ngoài."
Mẹ Giang lắc đầu, dù có nói gì cũng kiên quyết không để cô ấy bước ra ngoài: "Không được, con không thể đi ra ngoài, Giang Hạ, không dễ dàng gì con mới có thể quên được cậu ta, nếu như con ra ngoài đó, đột nhiên lại nhớ đến cậu ta thì phải làm sao? Lẽ nào con muốn mình chìm đắm trong đau khổ một lần nữa à?"
Giang Hạ ngây ngốc người tại chỗ.
Dù không biết trước đó cô đã đau khổ như thế nào nhưng theo những thông tin mà ba mẹ và bạn bè xung quanh tiết lộ, chắc chắn cô đã từng vô cùng đau khổ, đau đến mức tự tử.
Suy cho cùng thì vết sẹo trên cổ tay vẫn rất rõ ràng, thực sự có tồn tại.
Thấy Giang Hạ phân tâm, mẹ Giang nhân cơ hội này đẩy cô đi thêm vài bước về phía phòng.
Nhưng ngay sau đó, Giang Hạ như hoàn hồn, liền dừng lại: "'Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng điều gì, nhưng con phải đi ra ngoài. Ba vẫn còn đang ở bên ngoài, nếu con không đi ra đó, Kiều Phàm thực sự ra tay với ba thì sao? Mẹ, mẹ cũng không muốn nhìn thấy ba bị thương mà phải không?"
Sau khi nghe những lời này, mẹ Giang ngay lập tức dừng lại.
Tất nhiên bà không muốn có chuyện gì xấu xảy ra với chồng mình.
Nếu như chồng mình xảy ra chuyện gì không hay, bà ta cũng không biết phải làm sao.
Nhìn thấy vẻ khó xử của mẹ Giang, Giang Hạ lại nói: "Mẹ, để con đi ra ngoài đi, yên tâm, con sẽ không nhớ về anh ta, tuyệt đối sẽ không, không ai trong chúng ta biết những gì Kiều Phàm nói là thật hay giả, chúng ta cũng không dám đặt cược, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến an nguy của ba, một người đàn ông trung niên sao có thể là đối thủ của Kiều Phàm được chứ!”
Lần này, mẹ Giang hoàn toàn không nói được gì nữa.
Đúng thật là họ không thể đem tính mạng ba Giang ra đặt cược.
Nếu như Kiều Phàm thực sự động tay động chân với ba Giang, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn rồi.
Cuối cùng, mẹ Giang cũng buông Giang Hạ ra.
Giang Hạ vừa có được tự do liền ngay lập tức hướng về phía cửa chạy ra ngoài: "Ba!"
Ngoài cửa, cây chổi được ba Giang nâng lên đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, ông ta cau mày quay đầu nhìn Giang Hạ, không vừa ý nói: "Sao con lại đi ra ngoài này? Ai cho con ra đây? Mẹ con đâu? Mau kéo con bé vào trong đi!"
“Không liên quan đến mẹ, là tự con đi ra.” Giang Hạ đáp.
Ở bên cạnh ba Giang, Kiều Phàm chịu đựng sự đau đớn ở lưng, nheo mắt nhìn chằm chằm Giang Hạ, một giây cũng không liếc đi chỗ khác.