Nghĩ đến đây, trong lòng ba Giang không khỏi tức giận, sau đó nhấc chân, đạp lên người Kiều Phàm, đứt hơi, khản tiếng hét lên: “Đều tại cậu, là cậu hại con gái tôi, cậu nên chết từ mười mấy năm trước, cậu không nên sống tiếp, cậu sống, chỉ sẽ làm hại con gái tôi, bây giờ tôi thật sự rất hối hận, năm đó tại sao lại ra tay giúp đỡ các người, tại sao!”
Cảm xúc của ba Giang cũng sụp đổ, đạp hết phát này đến phát khác lên người Kiều Phàm, muốn trút hết những ủy khuất, sự bất lực trong mười mấy năm qua ra.
Ngược lại, Kiều Phàm ở trên mặt đất, từ đầu đến cuối đều không phản kháng, chỉ bảo vệ đầu của mình.
Câu nói ‘cậu nên chết từ mười mấy năm trước’ của ba Giang lúc nãy, khiến tâm trạng của anh ta trở nên không thể bình tĩnh được.
Hóa ra, không chỉ có anh ta hận bọn họ, bọn họ thật sự cũng hận anh ta sâu sắc, hận không thể để anh ta chết vào năm đó, mà không phải sống sót, hại con gái của bọn họ.
Anh ta thật sự đã sai rồi sao?
Kiều Phàm xuyên qua khe hở ở khuỷu tay, nhìn Giang Hạ ở sau cửa, nhìn thấy cô ấy che mặt, dáng vẻ tự trách, khóc thút thít, lại nhìn ba Giang, nhìn dáng vẻ vô cùng hối hận của ba Giang, lần đầu tiên trong lòng suy nghĩ lại chuyện đã qua, suy nghĩ lại bản thân mình có phải thật sự đã hận sai người rồi không.
Từ trước đến nay, anh ta điều tin chắc mình không nhận sai người, cũng sẽ không hận sai, dù sao năm đó ba mẹ bị chết, đúng là do bọn họ làm lộ hành tung.
Nhưng mặt khác, giống như Đường Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh nói, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Giang, ba mẹ anh ta sẽ không sống thêm được một khoảng thời gian nữa, mà nhà họ Kiều bọn họ, đã bị giết chết từ lâu rồi, anh ta cũng sẽ không thể sống sót.
Đường Hạo Tuấn nói, nhà họ Giang là người bình thường, không biết bị người khác theo dõi, nên mới để lộ hành tung của gia đình anh ta.
Mà anh ta không nhìn nhận điều này, chỉ một lòng cho rằng, gia đình mình chính là bị nhà họ Giang làm bại lộ, nên Đường Hạo Tuấn nói, anh ta hận một cách rất vô cớ.
Ba Giang cũng nói anh ta là con sói mắt trắng, nói anh ta vong ơn bội nghĩa, anh ta thật sự là người như vậy sao?
Kiều Phàm rủ mí mắt xuống, chịu đựng cơ đau dữ dội trên người, không phát ra tiếng.
Không biết qua bao lâu, anh ta cảm nhận được mình sắp không kiên trì được nữa rồi, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Anh ta biết, anh ta bị đánh đến mức không thể chịu đựng được nữa, sắp ngất đi.
Nhưng anh ta vẫn không có ý bảo ba Giang ngừng tay, để mặc ba Giang đánh mình.
Bây giờ anh ta chỉ nghĩ, đánh đi, có lẽ để ba Giang đánh, anh ta mới có được đáp án, một đáp án bản thân anh ta rốt cuộc có thật sự sai hay không.
Kiều Phàm nhắm mắt lại, dứt khoát buông cánh tay đang bảo vệ đầu ra.
Giang Hạ ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng hét lên với ba Giang: “Ba, dừng tay!”
Ba Giang nghe thấy giọng nói của con gái, dần tìm lại được lý trí từ trong cơn tức giận, dừng lại.
Ông ta quay đầu lại nhìn con gái đang vội vàng đi đến, khóe miệng không vui nhếch lên: “Giang Hạ, không phải con đau lòng cho cậu ta đấy chứ?”
Ông ta chỉ vào Kiều Phàm đang nằm trên mặt đất.
Giang Hạ lắc đầu: “Đương nhiên là không phải, nếu như con đau lòng cho anh ta, lúc ba bắt đầu đánh anh ta, con đã ngăn cản rồi.”
Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt ba Giang cũng tốt hơn rất nhiều.
Kiều Phàm cả người toàn là vết thương, nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, tâm trạng lập tức trùng xuống.
Đúng vậy, lúc anh ta bị ba Giang đánh, cô ấy nên xuất hiện để ngăn cản.
Vì cô ấy yêu anh ta, cộng thêm sự thôn miên của anh ta, cô ấy sẽ không trơ mắt nhìn anh ta bị đánh.
Nhưng từ đầu đến cuối cô ấy đều không lên tiếng ngăn cản ba Giang, biết anh ta sắp xảy ra chuyện, mới lên tiếng ngăn cản, hơn nữa, lúc nhắc đến anh ta, trong giọng nói không còn một chút tình cảm nào, điều này đã khiến anh ta hoàn toàn hiểu ra, cô ấy thật sự không còn yêu anh ta nữa, đã quên anh ta rồi, ngay cả sự thôi miên của anh ta với cô ấy, cũng không còn bất kỳ tác dụng nào nữa.
Nhận ra điều này, trong lòng Kiều Phàm không thể chấp nhận được.
Anh ta không thể chấp nhận được việc Giang Hạ không yêu anh ta nữa, không thể chấp nhận được việc cô ấy đã quên anh ta.
Cô ấy dựa vào đâu mà muốn quên anh ta, bản thân cô ấy đã từng nói, nói sẽ yêu anh ta cả đời này, nên tại sao cô ấy lại không yêu nữa!
Kiều Phàm muốn mở mắt ra, đứng lên, nắm lấy vai Giang Hạ, tìm cô ấy hỏi rõ ràng, hỏi cô ấy rốt cuộc tại sao phải làm như vậy.
Nhưng bây giờ cả người anh ta không còn chút sức lực nào, đừng nói là đứng lên, ngay cả mắt cũng không thể mở ra được, cuối cùng đã ngất đi.
Bên cạnh, Giang Hạ nhìn thấy anh ta như vậy, giật mình, vội vàng kéo tay ba Giang: “Ba, mau gọi xe cứu thương đi.”
Ba Giang lạnh lùng nhìn Kiều Phàm đã bất tỉnh nhân sự: “Gọi xe cứu thương cái gì, cứ để cậu ta như vậy đi.”
Theo như ông ta thấy, Kiều Phàm bị đánh chết cũng là đáng đời.
Nhưng Giang Hạ lắc đầu: “Ba, không nên nói như vậy, bây giờ là xã hội pháp trị, nếu như anh ta thật sự xảy ra chuyện, chúng ta đều phải chịu trách nhiệm pháp luật.”
Nghe thấy cô nói như vậy, ba Giang trầm mặc.
Ông ta không phải không hiểu pháp luật, đương nhiên đánh người nguy hiểm đến tính mạng, phải trả giá.
Chỉ là nghĩ đến Kiều Phàm đối xử với nhà họ Giang, đối xử với Giang Hạ như vậy, ông ta thật sự chỉ mong sao Kiều Phàm chết đi, đầu xuôi đuôi lọt.
Nhưng đồng thời, ông ta cũng biết rất rõ, nếu như Kiều Phàm thật sự chết, ngoài cái này, nhà họ Giang bọn họ cũng sẽ tán loạn, ông ta đánh chết người thì phải ngồi tù, vợ của mình chắc chắn sẽ chịu đả kích lớn, không thể gượng dậy được, Giang Hạ và đứa bé trong bụng cô, cũng không có ai chăm sóc.
Nên vì nhà họ Giang, ông ta thật sự không thể để bỏ mặc Kiều Phàm.
Thở dài một hơi, ba Giang day thái dương: “Ba biết rồi, gọi điện thoại đi.”
“Vâng.” Giang Hạ gật đầu, đi vào nhà lấy điện thoại.
Mẹ Giang nhìn thấy cô đi vào, vội vàng hỏi: “Giang Hạ, sao vậy?”
Mẹ Giang không đi ra, bà không muốn nhìn thấy Kiều Phàm.
Nên vẫn luôn ở trong nhà.
Giang Hạ vừa gọi điện thoại, vừa nói với bà những chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Nghe thấy Kiều Phàm bị ba Giang đánh đến nửa sống nửa chết, mẹ Giang tức giận: “Cái lão già này, đúng là không biết nặng nhẹ, ngộ nhỡ người thật sự xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không nghĩ xem mẹ con mình phải làm sao!”
Đường nhiên, mặc dù oán giận như vậy, nhưng thực ra mẹ Giang cũng hiểu được sự kích động của ba Giang.
Dù sao những chuyện mà Kiều Phàm làm, quả thật khiến người khác tức giận.
Giang Hạ nói địa chỉ cho bên phía bệnh viện, rất nhanh bên phía bệnh viện đã điều một chiếc xe cứu thương đến, đưa Kiều Phàm đi, ba Giang cũng đi lên xe cứu thương, dù sao Kiều Phàm không thể không có ai đi cùng.
Mặc dù, ba Giang cũng không hề muốn đi cùng, nhưng vẫn đi.
Trong nhà họ còn lại Giang Hạ và mẹ Giang.
Mẹ Giang nhìn mấy chiếc vali ở bên ngoài cửa, thở dài: “Xem ra hôm nay không đi được rồi.”
Giang Hạ cười: “Không đi được thì thôi, thực ra con cũng không muốn chuyển đi.”
“Ai muốn thường xuyên chuyển nhà chứ.” Mẹ Giang mặt đầy sự khổ tâm: “Nhưng không phải không thể sao.”
Giang Hạ ôm lấy bà: “Vậy thì đừng chuyển nữa, sau này cũng không chuyển nữa.”
“Không chuyển không được, Kiều Phàm một lòng muốn con bỏ đứa bé, muốn đối phó với nhà họ Giang chúng ta, cậu ta....”
“Mẹ, không sao.” Giang Hạ lắc đầu ngắt lời bà: “Từ trước đến nay, vì con, mẹ và ba mới luôn trốn tránh Kiều Phàm, lúc trước con không biết, cứ nghĩ là chúng ta không đối phó được anh ta, nhưng bây giờ con mới biết, không phải chúng ta không đối phó được anh ta, mà là hai người sợ con mềm lòng với anh ta, nên mới cùng con trốn tránh, không đối đầu Kiều Phàm, nhưng bây giờ con đã không còn yêu anh ta nữa, nên hai người cũng không cần phải băn khoăn về con, đối phó với Kiều Phàm đến cùng, con không quan tâm đến anh ta nữa, thật.”
Thấy con gái nói như vậy, mẹ Giang sững sờ, một lúc sau mới ngơ ngác nói: “Giang Hạ, con hiểu chuyện rồi.”
Giang Hạ khoác cánh tay bà ta: “Con xin lỗi mẹ, khiến hai người vì đứa con gái không hiểu chuyện như con, lo lắng hơn hai mươi năm, sau này, con sẽ không khiến hai người lo lắng nữa, bây giờ cả nhà chúng ta không lo lắng điều gì nữa, một lòng đối phó với Kiều Phàm, chúng ta không sợ Kiều Phàm là có thể thành công rồi, có đúng không?”