Ra tới phòng khách, mẹ Giang không chờ đợi được nữa lại hỏi: "Ông Giang, rốt cuộc thế nào rồi, Vy Vy đã trả lời chưa?"
Ba Giang gật đầu: "Trả lời rồi, Vy Vy bảo chúng ta đợi vài tiếng, Sếp Đường sẽ thu xếp người đưa chúng ta đi, rạng sáng bọn họ sẽ tới nơi."
Nghe vậy, trái tim đang treo lơ lửng trong đống hỗn độn lo lắng của mẹ Giang dường như đã được buông xuống: "Tốt rồi, tốt quá rồi."
Bà ta vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Chúng ta lại gây rắc rối cho Vy Vy với Sếp Đường nữa rồi."
Ba Giang thở dài: "Đúng vậy, nhưng họ là những người duy nhất có thể giúp chúng ta lúc này, đợi đến khi chúng ta hoàn toàn an toàn thì sẽ nghĩ cách trả ơn cho họ sau."
“Ông nói đúng.” Mẹ Giang gật đầu.
Sau đó, ba Giang nhìn lên đồng hồ trên tường, đã ba giờ sáng.
Ông ta nói với mẹ Giang: "Còn mấy tiếng nữa mới rạng sáng, bà tranh thủ ngủ một lát đi, tôi đi thu dọn đồ đạc."
Mẹ Giang lắc đầu: "Không, sao tôi có thể ngủ được chứ, tôi dọn với ông, hai người cùng nhau dọn sẽ nhanh hơn."
“Cũng được.” Ba Giang nghe thấy mẹ Giang nói như vậy, cũng không ép bà nữa.
Suy cho cùng thì khi biết Kiều Phàm tìm được bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không ngủ được, vậy nên tốt hơn hết là cùng nhau hoạt động, nói không chừng như vậy thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn.
“Đi thôi, tôi sẽ dọn phòng của chúng ta, phòng của Giang Hạ thì dọn sau cùng, để cho con bé ngủ thêm một lát.” Mẹ Giang liếc nhìn về phía cửa phòng của Giang Hạ rồi nói.
Bố Giang “ừ” một tiếng: "Nên để con bé ngủ thêm một chút, vừa rồi bị doạ như thế chắc nó sợ lắm."
"Đúng vậy, lúc tôi ôm con bé, tôi có thể cảm nhận được cơ thể của nó cứ run rẩy liên tục."
“Tôi thực sự không biết, khi nào thì chuyện này mới kết thúc?” Ba Giang ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, trong mắt tràn đầy sự mơ hồ.
Mẹ Giang không nói gì, im lặng thở dài.
Ba Giang xoa xoa hai bên thái dương: "Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, đi thôi, thu dọn đồ đạc đi, chỉ lấy những thứ cần dùng thôi, còn đồ không quan trọng thì cứ để lại, đem theo quá nhiều đồ sẽ rất phiền phức."
“Ừ.” Mẹ Giang cũng biết ý của ba Giang.
Bây giờ họ đang chạy trốn Kiều Phàm chứ không phải là chuyển nhà theo nghĩa thông thường.
Vậy nên một số thứ không cần thiết thì cũng không nên đem theo.
Hai vợ chồng bọn họ nói xong thì bắt đầu dọn đồ.
Thậm chí để không đánh thức Giang Hạ, động tác thu dọn đồ đạc của hai vợ chồng rất chậm và khẽ, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Hai giờ sau, đôi vợ chồng nhà họ Giang gần như đã thu dọn xong xuôi.
Ba Giang nhìn mấy chiếc vali và túi trong phòng khách, bất lực hít một hơi, sau đó nhìn vợ mình bên cạnh: "Đã sáu giờ rồi, đoán chừng bọn người của Sếp Đường cũng sắp tới rồi, bà vào gọi Giang Hạ dậy đi, nhân tiện thu dọn phòng của Giang Hạ, đem những đồ cần mang theo xuống đây."
“Được, tôi biết rồi.” Mẹ Giang gật đầu đáp.
Thực ra không cần ông ta nhắc thì bà cũng đi gọi Giang Hạ dậy.
Mẹ Giang bước đến phòng của Giang Hạ.
Ba Giang nhìn đống hành lý trong phòng khách, nghĩ ngợi một chút về việc dọn chúng ra bên ngoài nhà, như vậy thì một lát nữa sẽ tiện bỏ lên xe hơn.
Nghĩ là làm, ba Giang xách hai chiếc vali bước ra cửa.
Rất nhanh sau đó, ba Giang đã chuyển hai chiếc vali ra bên ngoài nhà.
Sau khi đặt nó xuống, ba Giang chuẩn bị quay trở vào lại nhà để tiếp tục chuyển những đồ còn lại ra.
Nhưng mà ngay lúc ông ta quay lại, sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người dùng ánh mắt u ám nhìn ông ta: "Sao đây, lại muốn chuyển nhà nữa đấy à?"
Giọng nói này!
Bước chân của ba Giang ngay lập tức dừng lại, sắc mặt biến đổi, đồng tử co rút lại to cỡ đầu cây kim, cả người khẽ run lên.
Kiều Phàm!
Anh ta quả thật đã tìm đến tận đây rồi!
Trong lòng ba Giang như có sóng to gió lớn dấy lên cuồn cuộn, không thể giữ bình tĩnh.
Ông ta chưa từng nghĩ đến việc Kiều Phàm chạy tới đây nhanh như vậy, vốn dĩ ông ta cứ cho rằng lúc Kiều Phàm gọi cho Giang Hạ chỉ là vừa tìm ra được tung tích của bọn họ, vẫn chưa bắt đầu đi đến đây.
Nhưng không ngờ Kiều Phàm lại đến nhanh như thế.
Nghĩ lại thì có lẽ khi Kiều Phàm liên lạc với Giang Hạ, anh ta dường như đã có mặt ở sân bay của đất nước này.
Sân bay gần nhất cách nơi này cũng vài giờ lái xe.
Vì chỗ này xa xôi hẻo lánh, nên giao thông đi lại không thuận tiện, trừ khi tự lái xe, nếu không muốn đến được đây phải thay đổi qua nhiều loại phương tiện trên đường nên sẽ mất vài tiếng đồng hồ.
Chà, anh ta vẫn cứ một mực bám riết bọn họ không buông.
Để ngăn họ trốn thoát trước lúc anh ta đến, khi anh ta đã ở sân bay thì mới gọi điện thoại đe dọa Giang Hạ.
Quả nhiên, tên Kiều Phàm này xảo quyệt như vậy, bọn họ không phải là đối thủ của anh ta.
Nhìn thấy ba Giang đang siết chặt tay, thân thể khẽ run lên, Kiều Phàm híp mắt lại: "Bác Giang, xem ra bác đã nhận ra cháu rồi, cháu rất vinh hạnh với điều đó, nhiều năm không gặp như vậy mà bác vẫn nhận ra giọng của cháu nhanh như thế."
“Cậu đừng có gọi tôi là bác!” Ba Giang như thể bị kích động bởi điều gì đó, đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào Kiều Phàm với đôi mắt đỏ rực, ông ta tức giận hét lớn: “Tôi không phải bác của cậu, cũng không xứng làm bác của cậu!"
Kiều Phàm nghe ba Giang quát lên như vậy, hai mắt lóe sáng lên, nhưng không nói gì.
Trong nhà, mẹ Giang và Giang Hạ cũng nghe thấy giọng nói của ba Giang, ngay lập tức bốn mắt nhìn nhau.
Giang Hạ nghi hoặc hỏi: "Mẹ, ba sao vậy? Ở bên ngoài la hét cái gì thế?"
Mẹ Giang không trả lời, nhưng khuôn mặt của bà ta trở nên rất khó coi.
Bà đã kết hôn với ba Giang hơn 30 năm, đối với ba Giang mà nói thì bà hiểu tới mức không thể hiểu hơn được nữa.
Ba Giang là một người đàn ông rất hiền lành, cảm xúc của ông ấy hiếm khi kích động mạnh đến như vậy, trong 30 năm qua, bà cũng chỉ thấy chồng mình biểu hiện kích động một vài lần.
Một vài lần đó là đối với chuyện liên quan tới nhà họ Kiều.
Vậy nên lúc này, bà ta dường như lập tức đoán được nguyên nhân khiến chồng mình giận dữ đến mức mất kiểm soát, hẳn là Kiều Phàm đã tìm đến đây rồi.
Bởi vì mẹ Giang có nghe loáng thoáng chồng mình quát lên câu “không phải là bác của cậu”, lời này nhất định là nói với Kiều Phàm.
Nghĩ đến đó, mẹ Giang khẽ cong khóe môi, cố gượng ép nở một nụ cười, nhìn Giang Hạ nói: "Giang Hạ, con ở đây đừng đi đâu nhé, mẹ ra ngoài xem một chút."
Giang Hạ gật đầu đáp: "Vâng ạ."
Mẹ Giang hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi xuống đến cửa, mẹ Giang vừa bước chân ra liền nhìn thấy có người đứng ở bên ngoài, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó, sắc mặt mẹ Giang lập tức tái nhợt: "Kiều Phàm!"
Quả thật là cậu ta.
Cậu ta thế mà lại chạy đến đây rồi.
Ánh mắt của Kiều Phàm trở nên u ám mờ mịt hơn khi nhìn thấy mẹ Giang bước ra chứ không phải Giang Hạ.
Cô không biết rằng anh đã đến, hay là biết mà chưa đi ra?
Có lẽ là đang ở đằng sau nhỉ!
Giọng của ba Giang vừa nãy rất lớn, đến mức mẹ Giang cũng phải đi ra, về lý mà nói, Giang Hạ không thể nào không ra ngoài để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được.
Thế nhưng Giang Hạ lại không đi ra, điều đó chỉ có nghĩa là cô biết anh đến nên cố tình trốn bên trong.
Hứ, cô nghĩ mình có thể trốn cả đời hay sao?
“Bác trai, bác gái, con tới đây tìm Giang Hạ.” Kiều Phàm nhìn ba mẹ Giang, cất giọng nói lạnh lùng đầy thờ ơ.
Vẻ mặt ba Giang lập tức trở nên nhăn nhó khó coi: "Câm miệng, cậu không có tư cách gọi tên con gái tôi!"
Mẹ Giang khóc đỏ hoe đôi mắt: "Kiều Phàm, chúng tôi không biết rốt cuộc cậu làm thế nào mà có thể tìm thấy chúng tôi, nhưng mà bác gái cầu xin cậu đấy được không, xin cậu hãy buông tha cho chúng tôi đi, chúng tôi đã trốn cậu đến tận đây rồi, tại sao cậu lại cứ phải một mực đuổi cùng giết tận chúng tôi như vậy? Kiều Phàm, tôi biết cậu hận chúng tôi, hận Giang Hạ, hận cả đứa nhỏ trong bụng con bé, nhưng mà không phải lúc trước chúng tôi đã nói rồi sao, chúng tôi nhất định sẽ không để đứa nhỏ này xuất hiện trước mặt cậu, cậu có thể xem như từ trước đến giờ chưa từng có đứa trẻ này, có thể xem như cả nhà chúng tôi đều đã chết có được không?"