Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1236




“Được được được.” Ba Giang gật đầu lia lịa: “Vậy thì xin nhờ hết vào con nhé Vy Vy, cả nhà chú thật sự không thể ở đây lâu hơn nữa, chỗ này đã bị phát hiện rồi, nếu như Kiều Phàm thật sự tìm tới đây, Giang Hạ biết phải làm sao?”

Hai vợ chồng già bọn họ thì dễ rồi, chết thì cũng chẳng sao cả.

Nhưng Giang Hạ vẫn còn trẻ, bọn họ không muốn Giang Hạ xảy ra chuyện không hay.

Tống Vy biết trong lòng ba Giang đang lo lắng điều gì, cô an ủi ông ta thêm vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Trần Châu Ánh nhìn cô đặt điện thoại xuống, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Vy Vy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Làm thế nào mà Kiều Phàm tìm được Giang Hạ?"

Tống Vy lắc đầu với vẻ mặt u ám: "Tạm thời thì chưa biết rõ, nhưng chắc chắn có người nói cho anh ta biết, Hạo Tuấn đứng ra giúp nhà họ Giang lẩn trốn, với thực lực của Kiều Phàm căn bản sẽ không có khả năng tìm ra được, vậy nên chỉ có một đáp án duy nhất chính là người biết tung tích của nhà họ Giang đã tiết lộ với Kiều Phàm.”

Hiện tại trong lòng cô đang nảy sinh một suy đoán táo bạo.

Có điều suy đoán này khiến lòng cô cảm thấy rất nặng nề.

Trần Châu Ánh cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi nghe Tống Vy nói vậy, cô ấy lập tức hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc nuốt nước bọt: "Vy Vy, ý của cậu là có người đã tiết lộ thông tin này, hơn nữa người đó còn đang ở bên cạnh Sếp Đường hoặc là chúng ta, phải không?"



Tống Vy cắn môi: "Không sai, tớ quả thật đang hoài nghi điều đó, đây cũng là chuyện duy nhất có thể nói rõ, nhưng hiện tại vẫn chỉ là nghi ngờ, cụ thể ra sao thì vẫn cần phải điều tra."

“Vậy cậu mau liên lạc với Sếp Đường đi, nói cho anh ấy biết chuyện này để anh ấy cho người điều tra rõ ràng.” Trần Châu Ánh vội vàng thúc giục.

Tống Vy gật đầu, “ừ” một tiếng: "Tớ biết rồi, bây giờ tớ sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.”

Nói xong, cô lại một lần nữa cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Đường Hạo Tuấn, sau đó bấm gọi anh.

Lúc này ở trong nước, sau khi thăm An An, Đường Hạo Tuấn bước ra khỏi bệnh viện mà anh đầu tư, vừa lên xe, điện thoại trong túi anh liền vang lên.

Anh lấy điện thoại ra xem, khi nhìn thấy tên người gọi, đôi môi mỏng cong lên khẽ nở một nụ cười nhẹ.

Trình Hiệp đang lái xe nhìn thấy biểu hiện của anh từ trong gương chiếu hậu, nhịn không được liền lên tiếng hỏi: "Tổng giám đốc, có phải là mợ chủ gọi không?"

“Sao biết?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.

Trình Hiệp bật cười khanh khách: "Nhìn vẻ mặt tươi cười của anh thì biết, còn ai có thể khiến anh cười ngoại trừ mợ chủ chứ."

Đường Hạo Tuấn “à” một tiếng, sau đó nói: "Khả năng quan sát tốt đấy."

“Cảm ơn Tổng giám đốc đã khen.” Trình Hiệp mỉm cười.

Đường Hạo Tuấn phớt lờ anh ta, cúi đầu trả lời cuộc gọi của Tống Vy.

Anh cứ tưởng là Tống Vy nhớ mình nên gọi đến, nhưng ngay khi Đường Hạo Tuấn định mở miệng nói, giọng nói gấp gáp đầy căng thẳng của Tống Vy đã truyền đến trước: "Hạo Tuấn, không ổn rồi, Kiều Phàm đã biết được chỗ ở của Giang Hạ rồi!"

“Cái gì?” sắc mặt của Đường Hạo Tuấn bỗng chốc trở nên u ám: “Em nói Kiều Phàm tìm thấy Giang Hạ rồi sao?”

“Vâng.” Tống Vy gật đầu, sau đó kể lại cuộc nói chuyện giữa cô với ba Giang cho anh nghe.

Đường Hạo Tuấn nghe xong, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Sao anh ta lại tìm được?"

Tống Vy lắc đầu: "Em không biết, nhưng em nghi ngờ có người nói với anh ta."

Câu nói này lập tức khiến cho khí thế toát ra trên cơ thể Đường Hạo Tuấn trở nên vô cùng đáng sợ.

Bởi vì anh hiểu ý của Tống Vy, cô đang nghi ngờ bên cạnh bọn họ có nội ứng.

Đúng vậy, rất ít người biết được nơi ở của nhà họ Giang, hơn nữa với thực lực của Kiều Phàm thì không thể nào tìm ra được nơi mà anh đã sắp xếp cho nhà họ Giang ẩn nấp.

Vậy nên chỉ có khả năng có ai đó nói với Kiều Phàm thì anh ta mới biết được tung tích của nhà họ Giang cũng như cách thức liên lạc với Giang Hạ.

Nếu không thì trong vòng ba năm, Kiều Phàm tuyệt đối không thể phát hiện ra được.

Vì vậy, bên cạnh bọn họ chắc chắn có nội ứng!

Đường Hạo Tuấn siết chặt điện thoại, vẻ mặt rất khó coi, khí thế lạnh lẽo toả ra xung quanh người khiến người khác cảm thấy tê cóng.

Trình Hiệp nhận thấy anh có gì đó không ổn, ngay lập tức quay đầu lại hỏi: "Tổng giám đốc, mợ chủ đã xảy ra chuyện gì sao?"

Đường Hạo Tuấn nheo mắt không trả lời anh ta mà nói với đầu dây bên kia: "Anh biết rồi, anh sẽ nhanh chóng tìm ra người đó, về phía nhà họ Giang, em nói với bọn họ anh sẽ thu xếp người tới chuyển bọn họ đến chỗ ở khác.”

“Vâng.” Tống Vy gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Hạo Tuấn nhìn Trình Hiệp: "Kiểm tra xem những người bên cạnh chúng ta có vấn đề gì hay không."

“Có vấn đề gì sao?” Trình Hiệp sửng sốt một chút, sau đó như hiểu ra điều gì, sắc mặt lập tức biến đổi: “Tổng giám đốc, ý của anh là người bên cạnh chúng ta...”

“Tôi cho cậu thời gian một ngày bắt được tên đó!” Đường Hạo Tuấn ra lệnh với vẻ mặt ảm đạm.

Sắc mặt của Trình Hiệp cũng trở nên u ám, rất khó coi: "Tôi biết rồi thưa Tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ tìm ra người đó."

Chà, anh ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ những người bên cạnh bọn họ có vấn đề.

Nhưng…

“Tổng giám đốc, anh cảm thấy người có vấn đề là người của ai?” Trình Hiệp nhìn vào gương chiếu hậu hỏi.

Đường Hạo Tuấn mím chặt đôi môi mỏng của mình lại thành một đường thẳng, không trả lời.

Trình Hiệp thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nữa.

Vì nó không có ý nghĩa gì cả.

Người của ai cũng đều có khả năng, có thể là người của đối thủ kinh doanh, có thể là của kẻ thù của nhà họ Đường, hoặc cũng có thể là người của Đường Hạo Minh hay là Kiều Phàm.

Vì vậy, ai biết được chứ?

Chỉ sau khi tìm ra được người đó rồi xét hỏi chặt chẽ thì mới có thể biết rốt cuộc là người của ai.

Nhưng cho dù là người của ai thì anh ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tên đó, nếu đã có gan làm kẻ phản bội thì nhất định phải có gan trả một cái giá thích đáng.

Nghĩ đến đó, Trình Hiệp siết chặt tay lái, mặt đầy sát khí.

Lúc này, Đường Hạo Tuấn lại lên tiếng: "Cậu cho người tạm thời sắp xếp chỗ ở khác cho nhà họ Giang đi. Kiều Phàm đã biết được tung tích của nhà bọn họ, e là không bao lâu nữa sẽ chạy tới đó thôi."

“Được, tôi biết rồi.” Trình Hiệp gật đầu đáp lại.

Đường Hạo Tuấn suy nghĩ một chút, sau đó lại nói thêm một câu: "Chuyện này cậu chính tay xử lý đi, đồng thời sắp xếp những người khác, đừng sắp xếp người đã hộ tống nhà họ Giang lúc trước, có thể trong số đó có nội ứng."

“Tổng giám đốc cứ yên tâm, tôi biết mình phải làm gì.” Trình Hiệp nói.

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, sau đó không nói gì thêm nữa, đôi lông mày nhíu chặt lại.

Ở nước ngoài, sau khi Tống Vy đặt điện thoại xuống, Trần Châu Ánh liền hỏi: "Sao rồi? Sếp Đường nói sao?"

“Anh ấy nói sẽ thu xếp để nhà họ Giang rời đi, bên cạnh đó sẽ điều tra những người xung quanh.” Tống Vy đáp.

Trần Châu Ánh gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, cậu mau nói cho Giang Hạ biết tin này đi, kẻo người nhà Giang Hạ lại cứ lo lắng mất ăn mất ngủ đấy."

“Cậu nói đúng.” Tống Vy cầm điện thoại lên bấm gọi nhà họ Giang.

Ba Giang đang đứng canh giữ bên cạnh điện thoại bàn, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, ông ta lập tức đứng dậy cầm ống tai nghe của điện thoại bàn: "Vy Vy, sao rồi con?"

“Hạo Tuấn đã đồng ý sắp xếp chỗ ở khác cho mọi người rồi, chú với mọi người cứ kiên nhẫn đợi một chút, người của Hạo Tuấn sẽ mau chóng tới đó.” Tống Vy đáp.

Khi ba Giang nghe thấy những lời này của cô, sự lo lắng đè nén trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống: "Vậy thì tốt rồi, tốt rồi, Vy Vy, cảm ơn con với Sếp Đường rất nhiều, cảm ơn hai đứa rất nhiều."

Nghe thấy ba Giang liên tục nói những lời cảm kích, trong lòng Tống Vy cảm thấy có chút ấm áp, cô cười đáp: "Không cần cám ơn đâu ạ, đây là chuyện nên làm mà, được rồi chú à, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi, chỗ chú vẫn còn là nửa đêm, Kiều Phàm có lẽ không đến đó nhanh như vậy đâu, chắc là người của Hạo Tuấn sẽ đến chỗ chú trước bình minh.”

“Chú biết rồi.” Ba Giang gật đầu: “Nhưng chắc là không thể nghỉ ngơi đâu, làm sao nhà chú có thể ngủ được lúc này chứ, bọn chú sẽ thu dọn một số đồ trước khi trời sáng.”

“Như vậy cũng được, vậy nhé, con sẽ liên lạc lại với mọi người lúc trời sáng.” Tống Vy nói.

“Được.” Ba Giang đáp.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, ba Giang đặt ống nghe của điện thoại bàn xuống, sau đó đi đến phòng của Giang Hạ.

Trong phòng, mẹ Giang đang ôm lấy Giang Hạ, giống như đang dỗ một đứa trẻ, dịu dàng vỗ lưng Giang Hạ dỗ dành.

Còn Giang Hạ thì dựa vào vai mẹ Giang ngủ say.

Nhìn thấy ba Giang, mẹ Giang vội vàng hỏi: "Sao rồi? Phía Vy Vy có nói gì lại chưa?"

Ba Giang gật đầu, nhưng thay vì trả lời ngay lập tức, ông ta chỉ vào Giang Hạ.

Mẹ Giang hiểu ý của ông ta, nhẹ nhàng đặt Giang Hạ xuống giường, đắp chăn lên cho cô.

Sau khi làm xong, hai người nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Giang Hạ.