Tống Vy ừ một tiếng: “Đi làm đi.”
“Được, bà Đường.” Bác sĩ ở đầu bên kia điện thoại trả lời.
Sau đó, cuộc điện thoại kết thúc.
Tống Vy đặt điện thoại xuống,
Trần Châu Ánh nhìn cô, tò mò hỏi: “Sao vậy? Lông mày nhíu chặt vậy?”
“Cuộc điện thoại lúc nãy, cậu cũng nghe thấy rồi đúng không?” Tống Vy nói.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Nghe được một ít, Tô Huyền kia bị điên rồi.”
Cô ấy biết Tô Huyền, lúc trước ở cuộc thi đấu quốc tế, nhà thiết kế tìm xạ thủ cùng tham gia thi đấu với Tống Vy.
Mặc dù cô ấy chưa từng gặp, nhưng nghe Bảo Châu nói rất nhiều về cô ta.
Hơn nữa, cô ấy còn biết, Tô Huyền kia, là con gái của mẹ kế Tống Vy, làm không ít chuyện xấu hãm hại Tống Vy.
“Không sai.” Tống Vy hơi hất cằm lên: “Cô ta điên rồi.”
“Vậy cũng là do cô ta đáng đời.” Trần Châu Ánh nhún vai trả lời.
Tống Vy cười: “Cậu nói đúng, đáng đời cô ta, nhưng trong lòng tớ, lại không thể vui nổi.”
“Đó là vì cậu lương thiện, nên cậu không cảm thấy lấy oán báo oán là một chuyện vui vẻ.” Trần Châu Ánh nói.
Tống Vy chống đầu: “Có lẽ là vậy, đúng rồi, không nói chuyện này nữa, bây giờ Tống Huyền điên rồi, ân oán giữa tớ và Tống Huyền cũng có thể hoàn toàn buông xuống, không cần lúc nào cũng để ở trong lòng, khiến cả người mình mệt mỏi.”
Nói cách khác, tất cả hận thù giữa cô và hai mẹ Tô Thu, vào giây phút Tống Huyền phát điên, có thể hoàn toàn buông xuống.
Từ nay về sau, cô sẽ bớt đi một kẻ thù.
“Nhưng chuyện này, cậu có muốn nói với Sếp Đường không?” Trần Châu Ánh hỏi.
Tống Vy cười: “Không cần, bên kia thông báo với tớ, đương nhiên cũng sẽ thông báo với Hạo Tuấn, nên sau khi Hạo Tuấn xuống máy bay, chắc chắn đã biết rồi.”
“Như vậy sao.” Trần Châu Ánh gật đầu, không nói gì.
Rất nhanh, đã đến biệt thự.
Tống Vy và Trần Châu Ánh xuống xe, đi vào biệt thự.
Người giúp việc đã làm xong bữa tối.
Hai người ngồi vào phòng ăn, bắt đầu ăn cơm.
Trong khoảng thời gian ăn cơm, Đường Hạo Tuấn gọi video đến.
Trần Châu Ánh thấy vậy, vội vàng gắp mấy miếng thức ăn, cầm bát rời đi.
Dùng lời của cô ấy để nói chính là không muốn ăn cơm cùng với Tống Vy, nếu không lát nữa thứ ăn được không phải là cơm mà là cẩu lương.
Tống Vy nhìn bóng lưng của cô ấy, có chút dở khóc dở cười, lắc đầu sau đó nhận cuộc gọi video.
Cuộc gọi video vừa được kết nối, khuôn mặt vô cùng đẹp trai của người đàn ông xuất hiện trên màn hình.
Tống Vy cười nói: “Ăn cơm chưa chồng?”
“Vẫn chưa, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ ăn.” Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ nói.
Thời gian trong nước với ở đây mặc dù chênh lệch không nhiều, nhưng vẫn chênh nhau một tiếng, nên chưa ăn cơm cũng là điều rất bình thường.
“Chuyện của Tống Huyền, anh đã biết rồi.” Đường Hạo Tuấn lên tiếng nói.
Tống Vy biết anh muốn nói chuyện này, mỉm cười: “Nói thật, lúc em biết, vẫn có chút bất ngờ, dù sao Tống Huyền bị nhốt ở đó lâu như vậy, bây giờ mới bị điên, đủ thấy ý chí của cô ta kiên cường như thế nào.”
“Nhưng ở một nơi như kia, cho dù có kiên cường thì kết quả cuối cùng cũng sẽ như vậy thôi.” Đường Hạo Tuấn khẽ nói.
Tống Vy gật đầu: “Nói không sai.”
“Anh nghe người của bên kia nói, em định cứ nuôi Tống Huyền như vậy?” Đường Hạo Tuấn nhìn người phụ nữ.
Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng vậy, bây giờ Tống Huyền là người điên, em định để cho cô ta ở đó cả đời, nếu không cũng không thể thả cô ta ra để đi làm hại người khác đún không?”
Dù sao một bệnh nhân tâm thần, ai biết sẽ gây ra nguy hiểm gì cho xã hội.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Vậy thì làm theo ý của em.”
Dù sao chút tiền kia, bọn họ cũng không phải không trả được.
“Cảm ơn sự ủng hộ của chồng.” Nghe thấy lời nói của người đàn ông, trong lòng Tống Vy lập tức cảm thấy ấm áp, giọng điệu cũng không khỏi trở nên làm nũng.
Người đàn ông nghe thấy cô làm nũng, đôi mắt tối lại, yết hầu lăn lên lăn xuống, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Khụ, được rồi, không nói những chuyện này nữa, em ăn cơm trước đi.”
Anh không định nói chuyện tiếp với cô.
Nếu không cơn nóng thiêu đốt trong lòng sẽ không thể biến mất được.
“Được, vậy em ăn cơm trước đây, có gì ngày mai rồi nói chuyện tiếp.”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, cúp cuộc gọi video.
Tống Vy đặt điện thoại xuống, sau đó gửi tin nhắn cho Trần Châu Ánh, tỏ ý mình đã kết thúc cuộc gọi video rồi, cô ấy có thể quay trở lại.
Mấy giây sau, Trần Châu Ánh bê bát cơm của mình quay trở lại.
Cô ấy kéo ghế, ngồi xuống, nhìn Tống Vy hỏi: “Nói chuyện xong với Sếp Đường rồi?”
Tống Vy mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, nên mới gọi cậu trở về.”
“Haiz, bây giờ tớ thật sự hối hận khi qua đây ở cùng với cậu, ngày nào cũng ăn cẩu lương, cứ như vậy thật sự sẽ không trụ được nữa.” Trần Châu Ánh đỡ trán, biểu cảm trên khuôn mặt rất khoa trương.
Tống Vy rót cho cô ấy một ly rượu vang: “Được rồi, đừng để ý, đợi sau này cậu ở bên sư huynh rồi, cũng để cho tớ ăn cơm chó không phải là được rồi sao?”
“Ý kiến này rất hay.” Trần Châu Ánh nhận lấy ly rượu vang, bật cười.
Hai người chạm ly, tiếp tục ăn cơm.
Ăn được một nửa, Trần Châu Ánh đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nhìn Tống Vy hỏi: “Đúng rồi, Vy Vy, chuyện của Giang Hạ, cậu có nói với Sếp Đường không?”
“Chuyện gì của Giang Hạ?” Tống Vy đặt đũa xuống, vô cùng nghi hoặc.
Trần Châu Ánh vội vàng nói: “Chính là chuyện mà lúc trước chúng ta nghi ngờ đấy, nghi ngờ Giang Hạ có thể bị PUA, nên mới yêu cái tên Kiều Phàm kia, yêu đến mức không thể tự thoát khỏi được.”
“Cậu nói cái này hả.” Tống Vy nhớ ra, bừng tỉnh gật đầu: “Nói rồi, Hạo Tuấn cũng cho rằng tình hình của Giang Hạ có chút không đúng, nên đang điều tra rồi, chỉ là vẫn chưa có kết quả, nhưng có lẽ cũng nhanh thôi.”
“Sếp Đường cũng đã nghi ngờ, vậy xem ra Giang Hạ thật sự có vấn đề.” Trần Châu Ánh cau mày nói.
Đôi môi đỏ của Tống Vy mím lại: “Đúng vậy, bây giờ điều mà tớ lo lắng chính là Giang Hạ cuối cùng có thật sự bị PUA không, người PUA cô ấy, chắc chắn là Kiều Phàm, mặc dù Kiều Phàm là bác sĩ khoa não, nhưng anh ta cũng đã từng học tâm lý, cũng biết thôi miên, nên khả năng anh ta PUA Giang Hạ là lớn nhất.”
“Nếu như thật sự là anh ta, tại sao anh ta phải làm như vậy?” Trần Châu Ánh khuôn mặt tràn đầy sự không hiểu nói: “Không phải anh ta hận Giang Hạ sao? Tại sao còn muốn khiến Giang Hạ một lòng một dạ yêu anh ta, yêu anh ta đến mức như điên như dại, theo lý mà nói, anh ta ghét Giang Hạ, nên để Giang Hạ quên anh ta đi, đừng quấn lấy anh ta nữa mới đúng? Tại sao anh ta lại theo hướng ngược lại?”
Tống Vy lắc đầu: “Tạm thời không rõ, có lẽ đợi sau khi Hạo Tuấn điều tra rõ ràng, mới biết được đáp án.” Tống Vy nhún vai.
Trần Châu Ánh bĩu môi: “Cũng đúng, nhưng vẫn thật cẩu huyết, hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của anh ta, còn nữa, không phải cậu với Sếp Đường nói, Kiềm Phàm kia đi nước M sao? Thế nào, anh ta đi đến đó làm gì? Thật sự là đi tìm Giang Hạ?”
“Cụ thể đi đến đó làm gì thì vẫn chưa biết, Hạo Tuấn vẫn chưa nói với tớ, có lẽ cũng chưa điều tra ra, nếu không anh ấy không thể không nói với tớ.” Tống Vy uống một ngụm ăn: “Nhưng Kiều Phàm đi đến đó, chưa chắc là đi tìm Giang Hạ, đầu tiên Giang Hạ không có quan hệ gì với cái người ở bên nước M kia, người ở bên kia cũng không biết rốt cuộc Giang Hạ đi đâu, nên Kiều Phàm đi đến đó cũng không có ý nghĩa gì, đi đến đó, có lẽ là vì chuyện khác.”
“Vậy thì tốt, nếu như thật sự đi tìm Giang Hạ, Giang Hạ nhìn thấy anh ta, ngộ nhỡ nhớ ra anh ta, chuyện kia sẽ có chút phiền phức.” Trần Châu Ánh thở dài.
Tình yêu vốn dĩ rất đẹp.
Nhưng nhìn Giang Hạ yêu một các đau khổ như vậy, cô ấy mới cảm thấy, tình yêu thực ra cũng chưa chắc tất cẩ đều đẹp, ít nhất còn có bi thương.”
Tình yêu của Giang Hạ, chính là bi thương.
Đây chính là sự ân hận khi yêu sai người.
Nên đời này, phụ nữ hoặc là không yêu, hoặc là yêu đúng, yêu sai, thật sự đau khổ cả một đời, ra cũng không ra được, cuối cùng rơi xuống đến mức cả người đều là vết thương.