Nghe thấy câu hỏi của hai đứa bé, Đường Hạo Tuấn đưa tay ra xoa đầu hai đứa bé, dịu dàng nói: “Mẹ vẫn còn ngủ, nên không xuống, ban ngày mẹ còn phải thi đấu, nên chúng ta không để cho mẹ tiễn nữa, để mẹ nghỉ ngơi một lúc.”
“Được, để mẹ nghỉ ngơi, mẹ thi đấu cũng rất mệt.” Tống Dĩnh Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ có Tống Hải Dương nhìn Đường Hạo Tuấn, trong lòng biết rất rõ tại sao mẹ không xuống.
Mẹ không phải là người vì cái nguyên nhân ngày mai phải thi đấu, không xuống tiễn bọn họ.
Dù sao, giữa cuộc thi và bọn họ, mẹ sẽ xem trọng bọn họ hơn.
Chắc chắn là tối qua ba lại giày vò mẹ, nếu không mẹ sẽ không dậy được.
Nhưng như vậy cũng tốt, không để cho mẹ đi tiễn, tránh cho lúc bọn họ rời đi, lại không nỡ, Dĩnh Nhi nói không chừng còn khóc nữa.
Bây giờ, mẹ không ở đây, Dĩnh Nhi không nhìn thấy mẹ, sẽ không khóc.
“Sếp Đường, hai người đi sớm như vậy sao, thật sự không để Vy Vy xuống tiễn sao?” Trên cầu thang, Trần Châu Ánh không biết đã dậy từ lúc nào, nhìn ba ba con ở trong phòng khách nói.
Đường Hạo Tuấn bỏ ra xuống khỏi đầu hai đứa nhỏ, ừ một tiếng: “Cô ấy mệt rồi, để cô ấy ngủ thêm một lúc.”
Trần Châu Ánh tặc lưỡi hai tiếng: “Vy Vy mệt còn không phải đều tại anh sao, bỏ đi, đây đã là quyết định của ba người, vậy tôi không nói nhiều nữa, nhưng sáng ngày mai Vy Vy tỉnh lại, không nhìn thấy ba người, chắc chắn sẽ có chút đau lòng, đến lúc đó tôi giúp anh an ủi cô ấy.”
Đường Hạo Tuấn hiếm khi cho cô ấy một thái độ tốt: “Cảm ơn nhiều.”
“Cảm ơn cái gì, Vy Vy là bạn của tôi, tôi làm như vậy cũng là điều nên làm.” Trần Châu Ánh xua tay nói.
Đường Hạo Tuấn dắt tay hai đứa nhỏ: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
“Tạm biệt dì Trần.” Hai đứa bé ngoan ngoãn vẫy tay với Trần Châu Ánh.
Khuôn mặt Trần Châu Ánh tràn đầy sự không nỡ, cũng vẫy tay lại: “Tạm biệt, nhớ phải nhớ dì đó.”
“Dì Trần yên tâm đi, bọn con sẽ nhớ dì mà.” Hai đứa bé trả lời.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn nắm tay hai đứa bé, đi ra khỏi cửa biệt thự.
Còn về hành lý của bọn họ, Đại Vệ và mấy vệ sĩ đã chuyển lên xe rồi.
Rất nhanh, ba ba con đã rời khỏi biệt thự, đợi đến khi Tống Vy tỉnh lại, ba ba con đã sắp về đến nước rồi.
Tống Vy biết ba ba con rời đi từ lúc trời vẫn chưa sáng, hơn nữa còn không nói gì với cô, tâm trạng đương nhiên vô cùng sa sút.
Nhưng cô cũng biết tại sao ba ba con lại làm như vậy, ngoài việc muốn để mình ngủ nhiều hơn, cũng hi vọng bầu không khí li biệt sẽ không quá nặng nề.
Nên dưới sự an ủi của Trần Châu Ánh, rất nhanh Tống Vy đã điều chỉnh lại được tâm trạnh của mình, sau đó đi đến nơi diễn ra cuộc thi.
Chỉ là, vào buổi trưa, gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn, Tống Vy vẫn còn nhỏ giọng oán giận anh.
Nếu như không phải tối hôm qua anh giày vò cô, cô đến mức ngủ mà không tỉnh được sao?
Đường Hạo Tuấn nghe lời oán giận của người phụ nữ, ngoài cười ra thì cũng không nói gì, dù sao đây cũng là sự thật.
Hơn nữa anh cũng biết, người phụ nữ này không hề tức giận.
Quả nhiên, Tống Vy oán giận một lúc, sau đó lại không có chuyện gì nữa, sau khi hai vợ chồng nói chuyện với nhau một lúc thì cúp điện thoại.
Dù sao Tống Vy cũng là nhân lúc nghỉ trưa để gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Bây giờ cuộc thi vào buổi chiều sắp bắt đầu rồi, đương nhiên không thể nói quá nhiều.
Trở lại hội quán, Trần Châu Ánh gọi cô một tiếng: “Vy Vy.”
“Sao vậy?” Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy một bình nước bay về phía mình.
Tống Vy vội vàng đưa tay ra, đón lấy chai nước, cười nói: “Cảm ơn nhá.”
“Cảm ơn cái gì, cuộc thi lại sắp bắt đầu rồi, tớ còn tưởng cậu trở lại sẽ bị muộn đó, đang chuẩn bị đi tìm cậu.” Trần Châu Ánh mở chai nước của mình ra, nói.
Tống Vy đi đến, ngồi xuống: “Sao có thể muộn chứ, trong lòng tớ nắm chắc.”
“Chỉ sợ cậu nói chuyện với Sếp Đường sẽ không còn nhớ gì nữa, tình cảm hai vợ chồng nhà cậu tớ còn không biết sao?” Trần Châu Ánh cười nói.
Tống Vy cũng cười một tiếng: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, đánh giá đi.”
“Ừ.” Trần Châu Ánh gật đầu, bắt đầu cùng cô đánh giá bài thi.
Cuộc thi bây giờ đã tiến vào giai đoạn gay cấn, hơn một trăm thí sinh, bây giờ loại đi, chỉ còn lại hai mươi mấy người, thí sinh của mỗi đội nhỏ, cũng chỉ còn lại ba bốn người.
Có thể thấy tỉ lệ đào thải trong cuộc thi cao đến mức nào.
Cứ như vậy, nhiều nhất một tháng nữa, là có thể kết thúc tất cả cuộc thi, tìm ra quán quân cuối cùng.
Buổi chiều, sau khi trận đấu ngày hôm nay kết thúc, Tống Vy và Trần Châu Ánh rời khỏi hội quán.
Lên xe, Tống Vy đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại quốc tế.
Điện thoại là bên phía bệnh viện tâm thần gọi đến.
Còn về tại sao bệnh viện tâm thần lại gọi cho cô, sợ là lại vì Tống Huyền.
Quả nhiên, điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia đã lên tiếng, nói: “Bà Đường, tôi là bác sĩ điều trị của Tô Huyền, lần này gọi điện thoại đến, là muốn báo cáo với cô một chuyện lên quan đến Tô Huyền.”
“Nói đi.” Tống Vy giơ tay lên.
Nói mới nhớ, nếu như không phải cuộc điện thoại này đột nhiên gọi đến.
Sợ là cô đã rất lâu không nhớ đến người tên Tống Huyền này.
Dù sao sau khi Tống Huyền bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, cô đã không còn quan tâm đến người này nữa.
Thời gian lâu, đương nhiên cô sẽ quên người này.
Cũng không biết, lần này bác sĩ điều trị của Tống Huyền gọi điện đến rốt cuộc là có chuyện gì.
“Bà Đường, là như thế này, tôi gọi cuộc điện thoại này, là muốn nói với cô, Tống Huyền đã hoàn toàn bị điên rồi.” Người ở đầu bên kia điện thoại nói.
Nghe thấy lời này, Tống Vy ngồi thẳng dậy, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc: “Chuyện này là thật?”
“Là thật.” Bác sĩ trả lời: “Chúng tôi vẫn luôn thôi miên Tống Huyền, cho Tống Huyền uống thuốc, nên thời gian lâu, trạng thái tinh thần của cô ta sẽ bắt đầu yếu đi, đến cuối cùng đã hoàn toàn không còn được bình thường nữa.”
Đây chính là chỗ đáng sợ của bệnh viện tâm thần.
Những bệnh nhân bị tâm thần ở trong đây, mặc dù nói là ở đây để chữa trị, nhưng thực tế về cơ bản đều sẽ không thể khôi phục, ngược lại bệnh tình sẽ ngày một nặng.
Nên thay vì nói là bệnh viện, chi bằng nói là nhà tù giam những bệnh nhân tâm thần.
Bệnh nhân tâm thần ở đây không thể chữa khỏi hoàn toàn, đồng thời, một người bình thường bị nhốt ở đây trong một khoảng thời gian dài, tinh thần sẽ từ từ bị bệnh viện tâm thần đồng hóa, cuối cùng trở thành một người bị bệnh tâm thần thật sự.
Lúc đầu, Tống Vy nhốt Tống Huyền ở đó, chính là vì Tống Huyền đã từng giả điên, cộng thêm Tống Huyền còn làm nhiều chuyện xấu như vậy, nên cô để Tống Huyền trở thành một bệnh nhân tâm thần thật sự là được rồi.
Dù sao, Tống Huyền thích đóng giả là bệnh nhân tâm thần, không phải sao?
Chỉ là không ngờ, Tống Huyền còn kiên trì hơn cô nghĩ, đã bị nhốt lâu như vậy, mới biến thành bệnh nhân tâm thần.
Không thể không nói, Tống Huyền vẫn có chỗ khiến cô bái phục.
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông đã nói với tôi những điều này.” Tống Vy kéo khóe miệng, hờ hững trả lời.
Cô vẫn không có ý định đi thăm Tống Huyền.
Dù sao Tống Huy Khanh cũng đã chết rồi, cô và Tống Huyền cũng không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, đương nhiên không cần thiết phải đi thăm.
“Bà Đường không cần khách khí, đây là điều tôi nên làm, chỉ là, cô gái này sau này phải sắp xếp như thế nào?” Bác sĩ hỏi.
Tống Vy day thái dương: “Cô ta đã bị điên rồi, vậy không cần phải nhốt một mình cô ta một phòng nữa, xem cô ta như những bệnh nhân tâm thần khác, nên làm như thế nào thì làm như vậy, chỉ cần không để cô ta khôi phục lại là được rồi.”
Chỉ cần không được để cho Tống Huyền trở lại thành một người bình người, cô tình nguyện nuôi Tống Huyền cả đời này.
Khiến Tống Huyền bị điên cả một đời, cũng là sự trừng phạt của Tống Huyền.
Dù sao có một số chuyện, chết không phải là thủ đoạn tốt nhất để trừng phạt một người, khiến một người sống không bằng chết mới đúng.
“Tôi biết rồi, bà Đường, tôi sẽ sắp xếp.” Người ở đầu bên kia điện thoại trả lời.