Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1232




“Yên tâm đi, anh ta không tìm thấy Giang Hạ đâu, tớ và Hạo Tuấn cũng sẽ không để cho anh ta tìm thấy.” Tống Vy đặt đũa xuống: “Hơn nữa, tớ cũng đã nói chuyện này với Giang Hạ, cậu ấy nói mình sẽ không sinh ra sự tò mò với Kiều Phàm, cũng sẽ không muốn gặp anh ta, chỉ cần Giang Hạ không có hứng thú với Kiều Phàm, vậy thì cậu ấy sẽ không yêu Kiều Phàm một lần nữa.”

Đều nói yêu một người, về cơ bản đều bắt đầu từ sự tò mò.

Giang Hạ bây giờ đã quên Kiều Phàm, nhưng Giang Hạ lại biết mình đã từng yêu Kiều Phàm, hơn nữa còn yêu sâu đậm, nên Giang Hạ rất dễ sinh ra sự tò mò với Kiều Phàm.

Nhưng đồng thời, Giang Hạ cũng biết mình đã từng yêu Kiều Phàm, yêu đến mức vô cùng đau khổ, nên cũng sẽ khắc chế bản thân sinh ra sự tò mò với Kiều Phàm.

Nói tóm lại, 50% an toàn, 50% nguy hiểm.

Chỉ xem bản thân Giang Hạ có thể khắc chế được sự tò mò đối với Kiều Phàm không, nếu như có thể khắc chế được, vậy thì Giang Hạ sẽ không yêu anh ta nữa, nếu như không khắc chế được, vậy thì tất cả sẽ thành trở thành vô ích, lại trở về điểm bắt đầu.

Chỉ hi vọng Giang Hạ thật sự giống như cô ấy đã nói, sẽ không nhớ đến Kiều Phàm nữa, sẽ không có sự tò mò với Kiều Phàm nữa.

“Nếu như cô ấy có thể nói được làm được, vậy thì đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ sợ cô ấy nói được mà không làm được.” Trần Châu Ánh buông lỏng tay.



Tống Vy cười: “Thực ra tớ cũng lo lắng nhất chuyện này, nhưng lo lắng cũng chả có tác dụng gì, Giang Hạ không ở bên cạnh, tớ cũng không quản được cậu ấy, tất cả đều chỉ có thể dựa vào một mình cậu ấy, nhưng hãy tin tưởng cậu ấy.”

“Cũng chỉ có thể như thế thôi.” Trần Châu Ánh gật đầu.

Sau đó hai người không nói chuyện này nữa, nói đến chuyện khác.

Ăn cơm xong, hai người rời khỏi phòng ăn, đi lên phòng sách làm việc.

Đây đã là trạng thái mỗi tối của bọn họ, dù sao là một ban giám khảo, công việc nhiều như vậy, ban ngày không thể làm xong toàn bộ được.

Hơn nữa bọn họ cũng không chỉ có là ban giám khảo, còn là người hướng dẫn, còn phải đưa ra ý kiến cho những tác phẩm của các thí sinh trong tay của mình, đưa ra những cách thay đổi tốt nhất, v.v…

Mà những chuyện này, đều là chuyện là thời gian thi đấu ban ngày không thể hoàn thành được, nên đương nhiên, buổi tối trở về, phải xử lý.

Lần làm việc này, cũng phải mấy tiếng đồng hồ.

Đợi đến khi làm xong, đã là hơn 11 giờ đêm.

Tống Vy đặt chiếc bút chì trong tay xuống, duỗi eo, đứng dậy, sau đó cử động chiếc thắt lưng đang đau nhức của mình.

Trần Châu Ánh cũng như vậy, vừa xoay cổ, vừa cử động cổ tay, khuôn mặt tràn đầy sự cười khổ nói: “Tớ chưa từng nghĩ đến làm ban giám khảo và người hướng dẫn lại mệt như vậy.”

Lúc đầu cô ấy nghĩ là làm ban giám khảo, chính là ngồi ở vị trí ban giám khác, cầm micro, nhận xét xem tác phẩm của thí sinh tốt hay chưa tốt là được rồi.

Kết quả không ngờ đến cô ấy không chỉ phải nhận xét, còn phải giúp thí sinh sửa bài.

Nhìn Trần Châu Ánh mặt tràn đầy sự mệt mỏi, Tống Vy cười, sau đó cầm một cốc cafe đưa cho cô: “Đúng vậy, làm ban giám khảo rất mệt, nhưng không phải còn tớ đồng hành cùng cậu sao, uống cafe để nâng cao tinh thần.”

Trần Châu Ánh nhận lấy cốc cafe: “Chính vì có cậu đồng hành cùng tớ, nên tớ mới kiên trì được đến tận bây giờ, nếu không tớ đã không chống đỡ được mà đi ngủ từ lâu rồi.”

Cô ấy vốn là một người túy ý, nếu như thật sự không chống đỡ được nữa, sẽ lập tức đi nghỉ, làm gì phải ngược đãi mình như vậy.

Nhưng nếu như có người đồng hành, hơn nữa người này còn ưu tú như mình, vậy thì cô ấy sẽ không như vậy, dù sao nâng cao tinh thần, cùng thức đêm với đối phương.

Ngoài việc tôn trọng đối phương, điều quan trọng nhất là, cô ấy cũng không muốn thu đối phương.

“Cậu đó.” Tống Vy biết tính cách của Trần Châu Ánh như thế nào, đương nhiên biết tại sao cô ấy nói như vậy, dở khóc dở cười lắc đầu: “Được rồi, bận rộn lâu như vậy, cũng buồn ngủ rồi, chúng ta đi tắm rửa rồi đi ngủ trước.”

“Được.” Trần Châu Ánh nhìn đồng hồ, ngáp một cái, trả lời.

Hai người uống xong ly cafe trong tay, tắt đèn phòng sách, về phòng của mình.

Phía bên kia, nước M.

Nước M lúc nãy vẫn đang là khoảng ba giờ chiều.

Đường Hạo Minh dựa vào tường bên ngoài phòng phẫu thuật, đầu hơi cúi xuống, trong tay kẹp một điếu thuốc đang cháy.

Khói thuốc lượn lờ, che lấp mặt anh, khiên biểu cảm trên mặt trở nên mơ hồ, hoàn toàn không nhìn ra được.

“Ông chủ, hay là anh ngồi một lát đi?” Một người đàn ông đầu trọc ở bên cạnh anh ta, không nhịn được lên tiếng nói.

Đường Hạo Minh lắc đầu: “Không được.”

Thấy anh ta từ chối, người đàn ông đầu trọc cũng không nói nữa.

Đường Hạo Tuấn ném đầu thuốc trong tay đi, nhìn đồng hồ hỏi: “Cuộc phẫu thuật được bao nhiêu tiếng rồi?”

Người đàn ông nghe thấy lời của anh ta, suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: “Năm tiếng rồi.”

“Năm tiếng…” Đường Hạo Minh mím môi: “Trước khi Kiều Phàm đi vào, nói cuộc phẫu thuật chỉ khoảng mấy tiếng?”

“Năm tiếng.” Người đàn ông lại trả lời.

Đường Hạo Minh nheo mắt lại: “Nói như vậy, cuộc phẫu thuật sắp kết thúc rồi.”

“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu: “Nhưng thời gian phẫu thuật thực tế, có chuẩn như thời gian Kiều Phàm dự đoán không, cái này không chắc, có lẽ sẽ hơn một chút.”

Đường Hạo Minh ừ một biết, ra hiệu đã biết rồi, sau đó không hỏi nữa.

Người bên trong phòng phẫu thuật, chính là người năm đó mời anh ta vào tổ chức.

Người này có ân tình với anh ta, nên anh ta mới tìm ra hành tung của Giang Hạ, dụ Kiều Phàm đến để làm phẫu thuật.

Làm xong cuộc phẫu thuật này, sau này anh ta không còn nợ ai nữa, có thể yên tâm làm chuyện của mình rồi.

Nghĩ như vậy, trong mắt Đường Hạo Minh lại lóe lên một tia đoạn tuyệt, nhưng trong nháy mắt đã biến mất.

Rất nhanh, đèn cửa phòng phẫu thuật đã tắt.

Người đàn ông đầu trọc vội vàng nhắc nhở: “Ông chủ, phẫu thuật kết thúc rồi.”

Đường Hạo Minh hoàn hồn lại, đứng thẳng người dậy, đi về phía trước hai bước, sau đó quay người lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.

Cánh cửa mở ra, Kiều Phàm mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh lá, đội mũ và đeo khẩu trang phẫu thuật từ bên trong đi ra.

Đường Hạo Minh nhìn anh ta, lên tiếng hỏi: “Cuộc phẫu thuật thế nào rồi?”

Kiều Phàm kéo khẩu trang xuống: “Phẫu thuật rất thành công.”

Nghe thấy lời này, Đường Hạo Minh mỉm cười, cả người thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Kiều Phàm lại cởi găng tay phẫu thuật ra: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết tung tích của nhà họ Giang chưa?”

Đôi mắt anh ta mạnh mẽ nhìn Đường Hạo Minh.

Đường Hạo Minh từ trong túi móc ra một bao thuốc, rút một điếu, châm thuốc, cười: “Đừng gấp, tôi phải biết, anh có vì đề phòng bất trắc mà làm gì đó với người bệnh không?”

“Anh không tin tưởng tôi?” Vẻ mặt Kiều Phàm trở nên khó coi.

Đường Hạo Minh hút một hơi thuốc: “Anh cũng đừng tức giận, tôi quả thật không tin tưởng anh, nhưng đồng thời, anh cũng không tin tưởng tôi, không phải sao?”

Kiều Phàm nhíu mày, không nói gì.

Đúng vậy, giống như Đường Hạo Minh nói, Đường Hạo Minh không tin tưởng anh ta, anh ta cũng không tin tưởng Đường Hạo Minh.

Thấy Kiều Phàm trầm mặc, Đường Hạo Minh lại cười: “Anh xem, anh không có phản đối lời nói của tôi, điều này đủ để chứng minh, những gì tôi nói là đúng, có phải không? Đã như vậy, tôi phải xác định cuộc phẫu thuật của người bệnh không có vấn đề gì, sau đó nói cho anh biết tung tích của người nhà họ Giang, cũng không quá đáng đúng không? Đại Ngưu.”

“Có!” Người đàn ông đầu trọc nghe thấy Đường Hạo Minh gọi mình, vội vàng đi lên.

Đường Hạo Minh lên tiếng căn dặn: “Đi tìm bác sĩ, kiểm tra xem cuộc phẫu thuật có người bệnh có thật sự thành công hay không, đồng thời xem cơ thể của người bệnh có bị động chân động tay gì không.”

“Vâng, ông chủ.” Người đàn ông đầu trọc lại trả lời, sau đó liếc nhìn Kiều Phàm, đi làm việc.

Kiều Phàm cười khẩy, nói với Đường Hạo Minh: “Anh đúng là có thể tìm người xác nhận lại cuộc phẫu thuật của tôi, xác nhận xem tôi có làm gì với người bệnh không, nếu như cuối cùng anh phát hiện tôi không làm gì, anh đưa cho tôi một tung tích giả, vậy Đường Hạo Minh anh đừng trách tôi sẽ truy tìm anh đến chân trời góc biển, cũng phải giết chết anh!”