Rút khỏi cuộc thi!
Nghe thấy hai chữ này, Giang Vân Khê giống như chịu kích thích, lập tức đứng bật dậy, vội lắc đầu: “Không, tôi không rút khỏi cuộc thi, tôi kiên quyết không rút khỏi cuộc thi!”
Cô ta không dễ gì lăn được vào cuộc thi này, ghi nhớ nhiều bản thiết kế như vậy, vì để có được thứ hạng tốt hơn, khiến Hạo Tuấn biết, không phải chỉ có Tống Vy biết thiết kế, cô ta cũng biết cho nên cô ta cũng xứng với anh, khi anh đến, cũng chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về cô ta.
Cho nên cô ta tuyệt đối không thể rút khỏi cuộc thi, một khi rút khỏi cuộc thi, tất cả cố gắng của cô ta đều uổng phí.
“Bạn tuyển thủ này, bạn chắc chắn bạn không rút khỏi cuộc thi chứ?” Trần Châu Ánh nheo mắt lại.
Giang Vân Khê gật đầu: “Tôi chắc chắn.”
Trần Châu Ánh nhún vai: “Nếu đã như vậy, vậy bạn ngồi xuống tiếp tục thi đi, hy vọng bạn về sau sẽ không hối hận.”
Nói xong thì cô ấy để mic xuống.
Giang Vân Khê bất an ngồi trở lại, tim đập như trống dồn, cũng thấp thoáng có chút cảm giác không tốt.
Người hướng dẫn này có ý gì, cái gì gọi là hy vọng cô ta về sau sẽ không hối hận?
Không biết tại sao cô ta cứ cảm thấy trong lời của người hướng dẫn đó có ý, hình như đang nhắc nhở cô ta cái gì đó, lại đang mỉa mai cô ta cái gì đó.
Là ảo giác của cô ta sao?
Giang Vân Khê ngẩng đầu liếc nhìn bàn giám khảo, thấy Trần Châu Ánh đang cúi đầu viết cái gì đó, khẽ lắc đầu.
Chắc là cô ta nghĩ nhiều rồi, chắc là người hướng dẫn này quan tâm cô ta thi về sau sẽ lo lắng, phát huy không được thực lực, cho nên mới bảo cô ta rút khỏi cuộc thi.
Nghĩ vậy, Giang Vân Khê cúi đầu trở lại, lại tiếp tục nghĩ cách giải quyết nên làm sao vẽ ra thiết kế phù hợp với chủ đề này.
Khi cô ta vừa cúi đầu xuống, Trần Châu Ánh ghé sát Tống Vy ở bên cạnh: “Vy Vy, cậu nói xem Giang Vân Khê này có phải kẻ ngu xuẩn không, tớ đã cho cô ta cơ hội tránh thân bại danh liệt rồi, cô ta vậy mà không trân trọng.”
Tống Vy lườm cô ấy: “Cơ hội đó của cậu cho khó hiểu như vậy, ai nghe ra chứ? Vậy nên thay vì nói cậu đang cho cô ta cơ hội, không bằng nói cậu là cố ý trồng một hạt giống nghi ngờ ở trong lòng cô ta, khiến cô ta trong các vòng thi về sau, thường xuyên lộ ra dấu vết.”
Trần Châu Ánh cười lộ răng: “Ha ha, vẫn là Vy Vy cậu hiểu tớ.”
“Được rồi, đừng nói nữa, tiếp tục quan sát những nhà thiết kế này đi, xem thử ngoài Giang Vân Khê ra, những người khác có vấn đề không.” Tống Vy nghiêm túc nói.
Hôm kia, khi cô và Trần Châu Ánh ở trong phòng sách kiểm tra tư liệu của những tuyển thủ này, trong đó tư liệu của rất nhiều tuyển thủ đều quá đơn giản, cũng không nổi tiếng, cho nên bọn họ cũng không biết thực lực của nhóm tuyển thủ này, càng không biết bọn họ có phải giống như Giang Vân Khê mà lọt vào không.
Nghe thấy lời của Tống Vy, Trần Châu Ánh cũng nghiêm túc trở lại, không tiếp tục vui đùa nữa, bắt đầu lặng lẽ quan sát những tuyển thủ này.
Khoảng hai tiếng sau, vòng thi đấu chia nhóm đầu tiên đã kết thúc.
Các nhân viên công tác thu lại toàn bộ thiết kế của các tuyển thủ, đưa cho tất cả các giám khảo ở trên bàn giám khảo.
Dưới sân khấu, hai tay Giang Vân Khê siết chặt lại, mười ngón tay bóp qua bóp lại, lộ ra sự căng thẳng và mất bình tĩnh trong lòng cô ta.
Tuyển thủ ở bên cạnh muốn kết thân với cô ta ghé qua: “Vân Khê, cô cảm thấy thiết kế của cô như thế nào?”
Giang Vân Khê cụp mí mắt, cười miễn cưỡng: “Tôi... tôi cảm thấy cũng tạm.”
Nói thật, cô ta hoàn toàn không có tự tin, trái tim đều trống rỗng.
Cô ta không biết thiết kế như nào mới gọi là phù hợp với chủ đề ‘đêm’, cho nên hết cách, chỉ có thể tổng hợp những thiết kế mà cô ta ghi nhớ lại với nhau, vẽ một chiếc váy, sau đó tô thành màu đen rồi nộp.
May mà đây là vòng thi chia tổ đầu tiên, sẽ không bị loại, cho nên cô ta cũng chỉ có thể liều chết mà cược như vậy.
Nếu sẽ loại, cô ta nói không chừng thật sự có khả năng bị loại.
Có điều cuộc thi ngày hôm nay cũng khiến cô ta hiểu được, vẽ thiết kế, không phải là cô ta muốn vẽ như nào thì vẽ thế đó, mà là cần người khác quy định chủ đề.
Cho nên xem ra tối nay, sau khi cô ta trở về thì phải tìm hiểu tử tế một vài cuộc thi, đã dùng chủ đề gì, có lẽ về sau sẽ dùng tới.
Ở bên cạnh, tuyển thủ nghe thấy Giang Vân Khê nói cảm thấy cũng tạm thì cười: “Xem ra cô có lòng tin rất lớn về mình, cũng đúng, thiết kế của cô rất có linh khí, chắc chắn có thể chia tới nhóm của người hướng dẫn tốt, hơn nữa nghe nói 10 tuyển thủ có thành tích tốt nhất, có thể lựa chọn hai chiều với người hướng dẫn, nếu một người hướng dẫn chọn cô, mà cô lại không muốn về nhóm của người hướng dẫn này, cô có thể đề xuất, đi tới nhóm của người hướng dẫn mà cô muốn tới, nhưng tôi...”
Tuyển thủ thở dài: “Tôi không có lòng tin về mình, cho nên tôi chắc chắn sẽ không lọt vào top 10, tôi bây giờ hy vọng vận may của tôi tốt, cuối cùng được phân tới nhóm của hướng dẫn Tống và hướng dẫn Trần, bọn họ là một nhóm, đợi đến khi thi đấu về sau, tuyển thủ thiết kế trang sức gia nhập vào, hướng dẫn Trần còn có thể giúp tôi chọn cộng sự thiết kế trang sức phù hợp nhất với tôi.”
Nghe thấy tuyển thủ hướng về Tống Vy và Trần Châu Ánh như vậy, lòng bàn tay của Giang Vân Khê siết chặt, biểu cảm trên mặt rất khó coi.
Có điều về sau, cô ta nghĩ tới điều gì đó, nhìn tuyển thủ: “Khoan đã, cô vừa nói, Tống Vy... không, nhà thiết kế Tống và hướng dẫn Trần đó là một nhóm sao?”
“Đúng vậy.” Tuyển thủ gật đầu: “Cô không biết sao? Trong bảng công bố hôm nay đã dán rồi, bọn họ là một nhóm, hơn nữa bọn họ còn là bạn rất thân.”
Bạn!
Sắc mặt của Giang Vân Khê thay đổi.
Hướng dẫn Trần đó và Tống Vy vậy mà là bạn.
Vậy hướng dẫn Trần mà cô ta cho rằng là quan tâm cô ta căng thẳng nên khuyên cô ta rút khỏi cuộc thi, nói không khớp rồi.
Thử hỏi, bạn của Tống Vy sẽ quan tâm cô ta sao?
Hơn nữa Tống Vy sẽ không nói cho bạn mình, thân phận của cô ta sao?
Rõ ràng, Tống Vy sẽ nói, vậy nên hướng dẫn Trần này cũng chắc chắn không có thiện cảm với cô ta.
Khuyên cô ta rút khỏi cuộc thi, không phải vì quan tâm cô ta, câu nói về sau đừng hối hận đó, không phải là vì lo lắng cô ta thi về sau sẽ lo lắng.
Mà bọn họ muốn liên hợp chỉnh cô ta, cho nên nếu cô ta không rút khỏi cuộc thi, bọn họ sẽ chỉnh cô ta tới mức rút khỏi cuộc thi, mất hết mặt mũi, không phải là sẽ hối hận rồi sao?
Nghĩ tới đây, cơ thể của Giang Vân Khê run rẩy, lại nhìn hai người Tống Vy và Trần Châu Ánh, ánh mắt trở nên rất hung ác, tràn ngập ý hận khiến người ta kinh hãi.
Tuyển thủ không kịp phòng bị nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, cả người cũng bị cô ta dọa giật mình, vội che miệng lại,
Trời ạ, bộ dạng của Giang Vân Khê này cũng quá đáng sợ rồi, giống như muốn ăn thịt người vậy.
Hơn nữa cô ta còn lộ ra vẻ mặt hận thù với hướng dẫn Tống và hướng dẫn Trần, lẽ nào giữa cô ta và hướng dẫn Tống hướng dẫn Trần có xích mích gì đó?
Tuyển thủ cắn môi, không hiểu giữa ba người này có xích mích gì, nhưng trong lòng cô ta đã quyết định, phải cách xa Giang Vân Khê này ra một chút.
Người vui buồn bất thường như này, còn không biết phải che đậy mình, rõ ràng không phải là người thích hợp để kết giao.
Trên bàn giám khảo, Trần Châu Ánh tìm được thiết kế của Giang Vân Khê.
Cô ấy vốn tưởng Giang Vân Khê trước đó chột dạ hoảng hốt chắc chắn vẽ không ra được, nhưng không ngờ, sau khi lật tới thiết kế của Giang Vân Khê mới phát hiện Giang Vân Khê vậy mà vẽ ra được.
Nói thật, còn không tệ.
Chỉ là rất không ăn nhập.
“Vy Vy cậu xem.” Trần Châu Ánh đưa tác phẩm của Giang Vân Khê cho Tống Vy.
Tống Vy để tác phẩm của nhà thiết kế khác xuống, nhận lấy tác phẩm mà Trần Châu Ánh đưa, trong mắt vụt qua một tia ngạc nhiên: “Đây là của Giang Vân Khê?”
“Phải, trông không tệ.” Trần Châu Ánh chỉ vào chiếc váy đen này và nói.
Tống Vy gật đầu: “Quả thật không tệ, nhưng cảm giác không ăn nhập quá nhiều.”
“Đúng đúng đúng.” Nghe thấy nhận xét của Tống Vy, Trần Châu Ánh vội gật đầu: “Không sai tớ nhìn lần đầu thì thấy không tệ, nhìn lần hai thì cảm thấy không ăn nhập, chỉ có điều tớ không phải là nhà thiết kế trang phục, chỉ biết rất không ăn nhập, nhưng lại nói không ra được, Vy Vy cậu mau nói, rốt cuộc là như nào.”
“Rất đơn giản, chắp vá.” Tống Vy cười lạnh để thiết kế của Giang Vân Khê xuống, sau đó tay chỉ vào ống tay: “Thiết kế vải tuyn của tay áo này là của John, tớ từng nhìn thấy ở trên tạp chí, mà thiết kế cổ áo này, là của tớ, thiết kế chiết eo là của Tina.”