Nghe tới đây, Trần Châu Ánh đâu còn gì không hiểu nữa, mắt sắp trợn ngược lên rồi: “Ôi trời, thì ra là nhiều phong cách, dung hợp nhiều thiết kế, chẳng trách cảm giác không ăn nhập lại lớn như vậy, có điều tớ cũng khá khâm phục cô ta, vậy mà chắp vá nhiều thiết kế với phong cách khác nhau lại được, vẽ ra một chiếc váy, thật là khiến người ta không biết nói thế nào.”
Khóe miệng của Tống Vy nhếch lên đầy mỉa mai: “Hết cách, trong tay cô ta không có thiết kế phù hợp với phong cách lần này, cho nên cô ta chỉ có thể làm như vậy, nếu không vẽ ra, nếu cô ta trực tiếp dùng thiết kế của chủ đề khác để ứng phó, khiến người ta liên tưởng tới khả năng sao chép hoặc ăn cắp sẽ cao hơn, cho nên cô ta mới dùng phương pháp chắp vá này để vượt qua ải khó trước mắt.”
“Tuy tớ rất muốn loại cô ta, nhưng vòng thi lần này là không loại bất cứ tuyển thủ nào, hết cách, chỉ có thể giữ cô ta lại.” Trần Châu Ánh thở dài.
Tống Vy để tác phẩm của Giang Vân Khê xuống: “Đợi đi, lần này cô ta vượt qua ải khó hiện nay, cô ta về sau không vượt qua nổi đâu, tóm lại sẽ có lúc cô ta hối hận, được rồi, đã cho điểm xong rồi, đi rút tuyển thủ của nhóm chúng ta đi.”
Trần Châu Ánh gật đầu: “Mong đừng rút trúng cái đồ điên Giang Vân Khê đó.”
“Rút trúng cũng không sao cả, khiến cô ta loại sớm là được, sẽ không liên lụy tới tuyển thủ khác của chúng ta.” Tống Vy hờ hững nói.
Sau đó, hai người đi tới chỗ người dẫn chương trình, rút thăm chọn tuyển thủ về nhóm của mình.
Sau khi rút thăm xong, hai người quay lại bàn giám khảo.
Mà người dẫn chương trình lại cầm danh sách chia nhóm của các nhóm đứng ở trên bục cao, bắt đầu nói đích danh kết quả chia nhóm.
Giang Vân Khê ngồi ở vị trí của mình, hai tay siết chặt với nhau, trong lòng bắt đầu bất an mình sẽ bị chia tới nhóm nào.
Nói thật, cô ta không muốn đến nhóm của hai người Tống Vy, người phụ nữ Tống Vy kia khắc cô ta, đến đó, ai biết Tống Vy liệu có đì cô ta không?
Cho nên Giang Vân Khê thầm cầu nguyện ở trong lòng, cầu xin ông trời mở mắt, tuyệt đối đừng để cô ta chia tới nhóm của Tống Vy và Trần Châu Ánh.
May mà cuối cùng ông trời dường như nghe được lời cầu nguyện của Giang Vân Khê, cô ta cuối cùng được phân tới nhóm của người hướng dẫn khác.
Điều này khiến Giang Vân Khê không nhịn được mà thở phào.
“Bây giờ bắt đầu công bố danh sách nhóm nhỏ tiếp theo, người hướng dẫn của nhóm nhỏ này là nhà thiết kế Tống và nhà thiết kế Trần.” Lúc này, giọng nói của người chủ trì lần nữa vang lên.
Tuy Giang Vân Khê không muốn đến nhóm của hai người Tống Vy, nhưng không đại biểu, cô ta không quan tâm nhóm này.
Dù sao Tống Vy là kẻ địch của mình, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Có lẽ về sau, cô ta có thể chủ động làm chút gì đó đối với tuyển thủ trong nhóm Tống Vy, khiến tuyển thủ của nhóm Tống Vy bị loại hết, như vậy, người hướng dẫn như Tống Vy cũng sẽ bị loại theo, không thể tham gia đánh giá cuộc thi giữa các người hướng dẫn, chỉ có thể làm giám khảo đơn thuần.
Nghĩ tới dáng vẻ Tống Vy bị loại, Giang Vân Khê hơi nheo mắt lại, trong mắt lập lòe sự hưng phấn không hề che đậy.
Nhưng cô ta không vui mừng được quá lâu thì bị giọng nói kích động đột nhiên ở bên cạnh cắt đứt.
Cô ta quay đầu nhìn, thấy tuyển thủ có quan hệ không tệ với cô ta, mặt mày rạng rỡ nhảy cẫng lên tại chỗ, trong miệng còn không ngừng nói: “Tốt quá rồi, tôi được phân tới nhóm của nhà thiết kế Tống, ông trời thật là quá yêu tôi rồi ha ha ha.”
Giang Vân Khê nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức đen lại.
Tuyển thủ này vậy mà được phân tới nhóm của Tống Vy, vậy nói như thế, cô ta sẽ tách khỏi tuyển thủ này.
Vậy nếu như thế, cô ta về sau phải làm sao?
Chỉ có tuyển thủ này là một ngốc bạch ngọt, khá dễ tiếp xúc, điều mình không biết, hỏi cô ta là được.
Nhưng những tuyển thủ khác, người này cao ngạo hơn người kia, nghe thấy cô ta không có bất kỳ danh tiếng nào thì đều không muốn quan tâm cô ta, vậy nên về sau cô ta muốn hỏi cái gì thì không biết tìm ai.
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của Giang Vân Khê rất khó coi, nhưng lại không biết làm sao cả.
Dù sao cho dù cô ta phản đối, cũng không có hồi đáp.
“Được rồi, danh sách chia nhóm đã đọc xong, vừa rồi là nhóm nhỏ của mỗi người và người hướng dẫn của mình, bây giờ mời các tuyển thủ đến khu vực nhóm nhỏ của mình, làm quen với người hướng dẫn của mình.” Người chủ trì để danh sách xuống, nói với mọi người.
Sau khi nói xong, anh ta mỉm cười, sau đó cúi người rời đi.
Trần Châu Ánh vặn eo đứng dậy từ chỗ ngồi: “Được rồi Vy Vy, chúng ta qua đó đón tiếp nhóm tuyển thủ nhỏ của chúng ta thôi.”
Tống Vy để chai nước lọc trong tay xuống, mỉm cười gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người sánh vai đi về phía khu vực của nhóm của mình.
Vận may của bọn họ không tệ, dưới tay có gần 20 tuyển thủ, trong đó có bốn hạt giống có thiên phú không tồi, những người còn lại, tuy thiên phú không tính là hàng đầu, nhưng trình độ thiết kế cũng không tệ.
Tóm lại, đều là hạt giống có thể bồi dưỡng.
Tống Vy và Trần Châu Ánh sau khi làm quen một vòng với những tuyển thủ này thì bắt đầu giải tán, bảo các tuyển thủ có thể trở về trước rồi.
Dù sao hôm nay chỉ là vòng thi chia nhóm, bây giờ nhóm đã chia xong, đương nhiên không cần thiết ở lại nữa.
Có điều bắt đầu từ ngày mai thì thật sự chính thức thi đấu rồi.
Một cuộc thi, không có thời gian 2-3 ngày, căn bản không quyết định được thắng thua.
Cho nên hôm nay để cho mọi người thư giãn.
“Vy Vy, chúng ta lát nữa ra ngoài ăn cơm đi, nghe nói hương vị đặc sản của nước này khá được.” Trần Châu Ánh nhìn đồng hồ rồi đề nghị.
Tống Vy gật đầu: “Cũng được, rất lâu không có ra ngoài ăn cơm rồi, vậy thì đi thôi.”
“Sảng khoái!” Trần Châu Ánh vỗ tay: “Vy Vy, tớ biết cậu tốt nhất mà, vậy chúng ta đi.”
“Ừ.” Tống Vy mỉm cười đáp một tiếng.
Hai người khoác tay rời nhau hội quán thi đấu, đằng sau có hai vệ sĩ đi theo, cả đoạn đường rất thu hút ánh nhìn.
Đi tới quán cơm đặc sản khá nổi tiếng của đất nước này.
Trần Châu Ánh gọi hai món, lại đưa menu cho Tống Vy: “Vy Vy, cậu xem thử cậu muốn ăn gì?”
Tống Vy nhận lấy menu, sau khi xem cũng chọn hai món, sau đó đưa menu cho nhân viên phục vụ, dùng tiếng anh nói: “Như vậy đi.”
“Được thưa hai quý cô, xin chờ chút.” Nhân viên phục vụ cất menu đi, sau khi nói một câu thì xoay người đi thông báo cho phía nhà bếp.
Tống Vy rót một ly nước lọc cho mình và Trần Châu Ánh: “Nè.”
“Cảm ơn Vy Vy.” Trần Châu Ánh nhận lấy ly nước, sau đó đứng lên: “Vy Vy, tớ vào nhà vệ sinh, sẽ quay lại ngay.”
Tống Vy uống nước, cô khoát tay: “Đi đi.”
Trần Châu Ánh mỉm cười, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Mà Tống Vy lại chống cằm, nhàm chán nghịch điện thoại.
Vài phút sau, Trần Châu Ánh quay lại, cặp lông mày hơi nhíu mày, sắc mặt cũng có chút không tốt lắm.
Tống Vy thấy vậy, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc, để điện thoại xuống và hỏi: “Châu Ánh, cậu sao vậy?”
“Vy Vy, cậu đoán tớ vừa rồi nhìn thấy ai?” Cơ thể của Trần Châu Ánh rớn về trước, ghé sát lại nói.
Tống Vy nheo mắt: “Ai?”
Vẻ mặt của cô ấy nghiêm túc như vậy, đoán chắc người đó không phải là người bọn họ có quan hệ tốt.
Chỉ là người có địch ý với bọn họ, cô thật sự nghĩ không ra là ai.
Nếu chỉ có địch ý với cô, cô ngược lại có thể nói ra hai người, nhưng người có đích ý với cả cô và Trần Châu Ánh, cô nói không ra được.
Dù sao cô và Trần Châu Ánh không có cùng nhau kết thù với ai.
Trần Châu Ánh nhìn vẻ mặt của Tống Vy thì biết cô đang nghĩ cái gì, nhìn trái phải, sau đó mở miệng giải thích: “Người tớ nói không phải có thù với tớ, mà là với cậu.”
“Với tớ sao?” Tống Vy chỉ vào mũi của mình, mi tâm nhăn thành hình chữ xuyên.
Trần Châu Ánh gật mạnh đầu: “Không sai, với cậu.”
Tống Vy cắn môi: “Thì ra là như vậy, vậy Châu Ánh, cậu rốt cuộc nhìn thấy ai? Là Giang Vân Khê sao?”