Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1170




“Khiêu khích em sao?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Tống Vy ừ một tiếng: “Phải, ở trong bữa tiệc, cô ta cứ nhìn em mãi, khi em nhìn qua thì cô ta cho em một ánh mắt khiêu khích, cho rằng em sẽ vì điều này mà nổi giận lôi đình lao tới tìm cô ta gây phiền phức, sau đó mượn cơ hội khiến em mất mặt, đáng tiếc, em căn bản không thèm quan tâm cô ta.”

Đường Hạo Tuấn nghe hết lời của cô, khẽ nâng cằm lên: “Vậy thì tốt, không cần để ý cô ta, có điều vẫn nên cẩn thận một chút, tuy loại người này không cần để vào mắt, nhưng có lúc lại sẽ vào lúc em không phòng bị mà ác ý đâm em một dao.”

Giống như giòi, khiến người ta kinh tởm.

Tống Vy gật đầu: “Em biết, yên tâm đi, có điều nói ra thì sự thay đổi của Giang Vân Khê thật sự quá lớn, em nhớ khi vừa biết nhau, tuy cô ta cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng che giấu tốt, mà bây giờ, cô ta cái gì cũng không che giấu, giống như Lâm Giai Nhi vậy.”

Lúc mới đầu, Lâm Giai Nhi cũng rất biết ngụy tạo, rõ ràng là một ma quỷ, nhưng lại ngụy trang mình thành một chú thỏ trắng yếu ớt, khiến người khác sinh lòng thương xót bảo vệ.

Đến cuối cùng, dáng vẻ chú thỏ trắng đó bị bóc trần thì lộ ra dáng vẻ ghê tởm.



Giang Vân Khê của bây giờ chính là Lâm Giai Nhi trước kia.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt hừ lạnh một tiếng: “Cô ta quả thật giống Lâm Giai Nhi, nhưng cô ta không có IQ như Lâm Giai Nhi, cũng không có thủ đoạn như Lâm Giai Nhi, cô ta bây giờ lộ ra bản tính, là cô ta được phú nhị đại đằng sau cô ta tâng lên quá cao, cho nên vứt bỏ lớp ngụy trang.”

Loại người nhu Giang Vân Khê, nói trắng ra, hám tiền, một lòng muốn gả vào hào môn, nhưng lại rêu rao mình không thích người giàu, tạo cho mình một bộ dạng thanh cao, xem thường người giàu, khinh thường người giàu.

Một số người giàu thông minh, đương nhiên nhìn thoáng cái là nhìn ra sự giả tạo của cô ta, nhưng ngoài miệng không nói, bằng lòng chơi với cô ta.

Nhưng loại người giàu này sẽ không bỏ ra quá nhiều cho Giang Vân Khê, nhiều nhất dẫn Giang Vân Khê đi ăn, ra vào một số nơi cao cấp, chứ sẽ không thật sự tiêu tiền ở trên người Giang Vân Khê.

Mà loại khác, chính là người giàu đầu óc có vấn đề, loại tự kiêu tự phụ, loại người này mắt bị mù, sẽ không nghĩ nhiều, cho nên cũng nhìn không ra bộ mặt thật của Giang Vân Khê, ngược lại sẽ cảm thấy loại con gái không yêu tiền như Giang Vân Khê rất khó gặp, rất hiếm, cho nên sẽ dùng tiền để theo đuổi Giang Vân Khê.

Mà Giang Vân Khê, mới đầu có thể sẽ giả bộ từ chối, nhưng về sau sẽ từ từ chấp nhận, hơn nữa sau khi người giàu đó đập tiền càng nhiều, sự thanh cao mà Giang Vân Khê giả bộ cũng sẽ từ từ biến mất, cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn lộ ra bản chất giả tạo tham lam, mà một khi lộ ra, Giang Vân Khê sẽ biến thành chính mình trong tình trạng xấu xí, hơn nữa bản thân cô ta sẽ không phát hiện sự thay đổi của mình.

Giang Vân Khê của bây giờ chắc là loại sau, được phú nhị đại dùng tiền đập vào, quên tiếp tục giả bộ, trở nên kiêu ngạo, trở nên cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người.

Mà Giang Vân Khê như vậy, tin rằng rất nhanh sẽ bị phú nhị đại đá.

Nghĩ vậy, môi của Đường Hạo Tuấn nhếch lên lộ ra sự lạnh lùng, nói: “Chỉ cần Giang Vân Khê không ở trong thời gian thi đấu tìm em gây phiền phức thì em không cần quan tâm cô ta, bản thân cô ta sẽ chơi chết chính mình.”

“Em biết.” Tống Vy gật đầu.

Sau đó hai vợ chồng lại nói một vài chuyện khác mới lưu luyến cúp máy.

Ngày hôm nay chính là ngày cuộc thi chính thức bắt đầu.

Tống Vy và Trần Châu Ánh đi tới hiện trường cuộc thi, ngồi xuống ở vị trí giám khảo có viết tên mình.

Sau khi ngồi xuống, các tuyển thủ mới lục đục đi vào, tự mình tìm vị trí ngồi xuống.

Lúc này, người chủ trì của ban tổ chức cuộc thi đứng ở trên sân khấu, bắt đầu tuyên bố chủ đề của vòng thi đầu tiên.

Sau vòng thi này, các giám khảo sẽ rút thăm, chọn ra tuyển thủ vào nhóm nhỏ của mình.

Cũng tức là, đây cũng là cuộc thi chia nhóm.

Dưới sân khấu, Giang Vân Khê ngồi ở góc nghe thấy chủ đề cuộc thi mà người chủ trì tuyên bố, cả người đều ngây ra.

Chủ đề, vậy mà còn có chủ đề!

Chủ đề là gì, chính là muốn yêu cầu các nhà thiết kế, dựa theo đề mục đó, thiết kế ra thiết kế phù hợp với đề mục đó.

Điều này khiến sắc mặt Giang Vân Khê không khỏi cứng đờ, trong lòng rất hoảng loạn.

Cô ta trước giờ đều không biết cuộc thi còn cần chủ đề gì đó, cô ta tưởng là mấy trăm nhà thiết kế ngồi với nhau, sau đó tự mình phát huy thực lực, vẽ ra thiết kế đẹp nhất là được, nhưng không ngờ vậy mà còn phải phù hợp với chủ đề.

Vậy trước cuộc thi cô ta chép nhiều thiết kế như vậy có tác dụng gì?

Giang Vân Khê cầm bút chì, khớp tay nổi lên, tay cũng hơi run rẩy, giống như rất muốn bẻ gãy cái bút chì, vẻ mặt vừa gấp vừa hoảng.

Phải làm sao?

Phải làm sao đây?

Dáng vẻ hoảng hốt của Giang Vân Khê bị Trần Châu Ánh luôn chú ý tới cô ta nhìn thấy, hai mắt nheo lại, sau đó kéo nhẹ tay áo của Tống Vy, ghé lại đè thấp giọng nói: “Vy Vy, cậu nhìn!”

Cô ấy chỉ vào Giang Vân Khê.

Tống Vy ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy dáng vẻ của Giang Vân Khê, đôi mày tuyệt đẹp nhướn lên, cuối cùng đôi môi đỏ cong lên: “Cô ta bắt đầu hoảng rồi.”

“Lại chả, cô ta nghe thấy thiết kế là phải phù hợp chủ đề, cũng tức là những thiết kế cô ta sao chép đó, căn bản không dùng được, không hoảng mới lạ.” Trần Châu Ánh khinh bỉ nói.

Tống Vy xoay chiếc bút chấm điểm trong tay: “Được rồi, đừng quan tâm cô ta, bản thân cô ta tìm chết, trách ai được.”

“Đừng mà, tớ trêu thử cô ta.” Nói xong, Trần Châu Ánh cầm mic lên, trong mắt vụt qua một tia thích chí.

Tống Vy thấy cô ấy như vậy, lắc đầu bất lực, nhưng không ngăn cản, để mặc cô ấy.

Nếu là những nhà thiết kế khác, cô sẽ cản.

Nhưng Giang Vân Khê thì thôi, Châu Ánh muốn chơi thì để Châu Ánh chơi.

Tống Vy cúi đầu quay lại, tiếp tục viết gì đó trên giấy.

Mà Trần Châu Ánh nhìn Giang Vân Khê, cầm mic mở miệng nói: “Bạn tuyển thủ kia, tuyển thủ số 120.”

Số 120?

Ai?

Một số tuyển thủ ngoảnh đầu nhìn về sau, một số tuyển thủ ở sau thì nhìn đằng trước.

Ánh mắt của mọi người cuối cùng dừng ở trên bàn có số 120.

Giang Vân Khê đang cúi đầu cắn bút, nghĩ cách giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy rất nhiều ánh mắt dừng trên người mình, nghi hoặc ngẩng đầu.

Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tất cả tuyển thủ đều đang nhìn mình, tim đập thình thịch, sắc mặt càng thêm hoảng hốt: “Làm... làm sao vậy, mọi người nhìn tôi làm gì?”

Lẽ nào là khi cô ta tham gia cuộc thi, những thiết kế ăn cắp đó bị bọn họ phát hiện rồi?

Nghĩ tới có khả năng này, sắc mặt của Giang Vân Khê dần dần tái đi, cơ thể cũng theo đó mà run rẩy.

May mà một tuyển thủ ngồi ở bên cạnh bàn của cô ta, cũng chính là tuyển thụ tối qua ở trong bữa tiệc có quan hệ tốt nhất với cô ta, che nửa miệng nhắc nhở: “Vân Khê, hướng dẫn Trần gọi cô.”

“Hướng dẫn Trần?” Giang Vân Khê nghe thấy là có người gọi mình, không phải là chuyện cô ta ăn cắp thiết kế của người khác bị phát hiện, ngay lập tức thở phào, sự sợ hãi trong lòng cũng dần tiêu tán, cuối cùng bình tĩnh lại, thuận theo hướng chỉ của tuyển thủ nhìn qua, vừa hay chạm ánh mắt với Trần Châu Ánh ở bàn giám khảo.

Trong mắt Trần Châu Ánh vụt qua một tia tối tăm, chỉ trong nháy mắt, lần nữa mở miệng: “Tuyển thủ số 120, xin hỏi bạn có phải có chỗ nào không khỏe không?”

“Không khỏe sao? Không... không có!” Giang Vân Khê lắc đầu đáp, không hiểu cô ấy tại sao hỏi cô ta như vậy.

Trần Châu Ánh lại nói: “Thật sự không có sao? Vừa rồi tôi thấy sắc mặt của bạn rất tái nhợt, cơ thể cũng có hơi run rẩy, còn tưởng bạn bị bệnh chứ.’

“Tôi không có bị bệnh, tôi chỉ có hơi lo lắng khi thi, cho nên cảm ơn sự quan tâm của hướng dẫn Trần.” Khóe miệng của Giang Vân Khê cố nặn ra một nụ cười.

Trần Châu Ánh nâng cằm lên: “Thì ra là như vậy à, vậy bạn còn có tiếp tục thi không? Nếu không thể, bạn có thể rút khỏi cuộc thi.”