Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1169




“Cô nói, phong cách thiết kế của tôi và cô ấy rất giống nhau sao?” Giang Vân Khê cụp mí mắt, che đi sự u ám trong mắt, dò hỏi.

Tuyển thủ gật đầu: “Không sai, hôm qua khi tôi kết giao với cô, cô không phải đã lấy tác phẩm của cô cho tôi xem hay sao? Còn nói những tác phẩm đó được bậc thầy Dana khen, cho nên mới phá lệ để cô tham gia cuộc thi, những tác phẩm đó quả thật rất đẹp, nhưng phong cách thật sự rất giống, cực kỳ giống với tác phẩm của nhà thiết kế Tống.”

“Vậy... vậy sao...” Hai tay của Giang Vân Khê siết chặt.

Đáng chết, cô ta chỉ là tìm ở trên mạng một blogger không nổi tiếng, dùng trộm thiết kế của blogger đó, dùng thiết kế của blogger đó, thành công lấy được vé tham gia cuộc thi.

Sao phong cách thiết kế của blogger đó lại rất giống với của Tống Vy chứ?

Thiết kế của Tống Vy cô ta không phải chưa từng xem, dù sao khi quyết định tham gia cuộc thi này, cô ta đã tìm thiết kế của Tống Vy, không cảm thấy rất giống với thiết kế cô ta ăn cắp.

Nhưng cô ta dù sao không phải là nhà thiết kế trang phục thật sự, nhìn không ra cũng là điều bình thường.

Cho nên đối với lời của tuyển thủ, Giang Vân Khê không có nghi ngờ là giả, vì vậy trong lòng mới chột dạ vô cùng.

Phong cách giống nhau, lẽ nào blogger đó chính là Tống Vy sao?



Không, chắc không phải, nếu là Tống Vy, Tống Vy sao lại không tỏ thái độ?

Vậy nên chắc không phải, chỉ là phong cách vừa hay giống mà thôi.

Thấy Giang Vân Khê cúi đầu không nói chuyện, tuyển thủ tò mò khua tay hỏi: “Vân Khê, cô đang nghĩ gì vậy?”

“Không có.” Ánh mắt của Giang Vân Khê lóe lên, vội thu lại sự chột dạ trong mắt, mỉm cười đáp: “Tôi chỉ là đang kinh ngạc thiết kế của tôi vậy mà giống với Tống Vy, tôi trước đây cũng không phát hiện.”

“Vậy cô cũng quá trì độn rồi, hơn nữa cô không phải quen biết nhà thiết kế Tống hay sao? Sao lại không phát hiện chứ?” Tuyển thủ có chút không hiểu.

Giang Vân Khê xua tay: “Tôi là biết cô ấy, nhưng cô ấy không quen tôi lắm, cho nên... cô hiểu mà.”

Lời phía sau, cô ta không nói, cho tự tuyển thủ điền vế còn lại.

Tuyển thủ nghẹo đầu, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Cô ta hiểu sao?

Cô ta nên hiểu cái gì?

Không biết tại sao, cô ta cứ cảm thấy thái độ của Giang Vân Khê này đối với nhà thiết kế Tống có chút kỳ lạ.

“Vậy thật là quá đáng tiếc rồi, tôi vốn còn nghĩ cô và nhà thiết kế Tống quen biết, nhờ cô dẫn tôi đi làm quen một chút với nhà thiết kế Tống chứ, kết quả hai người vậy mà không thân. Bỏ đi, đợi khi tôi chia nhóm, tôi nhất định phải nghĩ cách vào trong nhóm nhỏ của nhà thiết kế Tống, tôi rất thích tác phẩm của nhà thiết kế Tống, nếu cô ấy chọn tôi, tôi nhất định sẽ tiến bộ rất lớn.” Tuyển thủ nắm tay, vẻ mặt kiên định nói.

Giang Vân Khê mím môi, không nói gì, ánh mắt tiếp tục dừng trên người Tống Vy.

Tống Vy không muốn phát giác cũng không được, cô dừng lại nói chuyện với một nhà thiết kế, nghiêng đầu nhìn, vừa hay chạm vào ánh mắt của Giang Vân Khê.

Giang Vân Khê cũng không ngờ cảm giác của Tống Vy lại nhạy bén như vậy, vậy mà có thể phát giác cô ta đang nhìn cô, hơn nữa còn chuẩn bị nhìn qua, nhất thời cô ta không khỏi sững người.

Có điều rất nhanh, Giang Vân Khê khôi phục bình tĩnh, hất cằm về phía Tống Vy, dùng một ánh mắt khiêu khích.

Tống Vy nhướn mày, sau đó không khỏi mỉm cười một cách mỉa mai.

Người phụ nữ này thật là khá nực cười, không những khiêu khích cô, còn nói cho cô biết, bản thân sẽ lấy được thứ hạng tốt, cũng có hơi nực cười quá rồi.

Một người dựa vào sao chép của người khác có được vé tham gia cuộc thi, vậy mà muốn dựa vào sao chép để có được thứ hạng tốt, ai cho cô ta tự tin đó?

Giang Vân Khê thật sự cảm thấy cuộc thi về sau là tùy tiện lấy ra thiết kế gì cũng có thể sao?

Ha, đó là sai lầm to lớn, mỗi một vòng thi, đều sẽ chủ đề đặt tên, dựa theo chủ đề thiết kế trang phục, chứ không phải tùy tiện lấy ra thiết kế của bất cứ chủ đề nào, bất cứ phong cách nào để ứng phó.

Sợ rằng Giang Vân Khê thật sự tưởng rằng là tùy tiện lấy ra một bức thiết kế là được.

Quả nhiên người ngoài ngành chính là người ngoài ngành, rõ ràng không hiểu quy tắc trong ngành, còn cứ muốn chen vào, thật sự vô cùng nực cười.

Cô đợi dáng vẻ hoảng hốt không biết chọn đường nào khi Giang Vân Khê nghe thấy chủ đề cuộc thi.

Đồng thời, cô cũng muốn nhìn xem, Giang Vân Khê có thể ở trong khoảng thời gian này, tìm được thiết kế tương ứng chủ đề để sao chép không.

Tống Vy mỉa mai nhếch môi, sau đó ngoảnh đầu tiếp tục trò chuyện với nhà thiết kế, không quan tâm Giang Vân Khê nữa, coi như không có phát hiện Giang Vân Khê.

Điều này khiến Giang Vân Khê không khỏi sững người.

Có ý gì?

Tống Vy rõ ràng nhìn thấy cô ta, sao không đi tới tìm cô ta, không hỏi cô ta tại sao lại ở đây?

Điều cô ta dự tính trước là Tống Vy nhìn thấy cô thì sẽ kinh ngạc, sau đó đi thẳng về phía cô ta, lớn tiếng chất vấn nguyên nhân và mục đích cô ta ở đây.

Sau đó, cô ta có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ, khiến Tống Vy mất mặt ở trước mặt nhiều người, mất đi hào quang của một nhà thiết kế nổi tiếng.

Nhưng điều không ngờ là Tống Vy quả thật đã nhìn thấy cô ta, nhưng không có ý đi tới nói chuyện với cô ta, ngược lại xem như không nhìn thấy cô ta, rất nhanh thu hồi ánh mắt, hoàn toàn không để cô ta vào trong mắt.

Điều này thật sự khiến trong lòng Giang Vân Khê khó chịu hơn khi bị tát một cái.

“Vy Vy, người phụ nữ đó đang nhìn cậu.” Trần Châu Ánh cầm ly rượu vang đi tới bên cạnh Tống Vy, nhỏ giọng nói.

Tống Vy uống ngụm rượu vang, mỉm cười: “Tớ biết, không cần quan tâm cô ta, thời gian tới rồi, chúng ta trở về thôi.”

Trần Châu Ánh ngẩng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Khá muộn rồi, đi thôi.”

Hai người để ly rượu xuống, đi về phía cửa lớn của sảnh tiệc.

Hai vệ sĩ đợi ở cửa nhìn thấy bọn họ đi ra, tự nhiên đi theo đằng sau bọn họ, bảo vệ bọn họ rời đi.

Giang Vân Khê vốn muốn đuổi theo Tống Vy.

Dù sao Tống Vy không tìm cô ta, vậy cô ta tìm tới, cũng vẫn có thể khiến Tống Vy mất mặt.

Kết quả vừa đuổi được hai bước thì nhìn thấy hai vệ sĩ, bước chân lập tức dừng lại.

Hai vệ sĩ đó cô ta từng gặp, chính là hai người lần trước đưa cô vào cục cảnh sát, sau đó lại đưa vào chỗ tạm giam.

Hai vệ sĩ đó rất hung dữ, thật sự không phải là đàn ông, không biết thương hoa tiếc ngọc, hiện nay cô ta nhìn thấy hai vệ sĩ đó thì sợ hãi, căn bản không có cản đảm đuổi theo nữa.

Cho nên kế hoạch này của cô ta chỉ có thể ngâm nước nóng, điều này khiến Giang Vân Khê tức tới mức giậm chân, nhưng không thể làm được gì.

Trở về biệt thự, điều đầu tiên của Tống Vy đương nhiên là gọi điện cho Đường Hạo Tuấn.

Đây là điều cô và Đường Hạo Tuấn giao hẹn trước, mỗi ngày một cuộc điện thoại.

Có điều do buổi tiệc khai mạc ngày hôm nay, cho nên mãi không gọi cho anh, mãi tới bây giờ mới có thời gian.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Đường Hạo Tuấn truyền tới: “Buổi khai mạc kết thúc rồi sao?”

“Phải, để anh đợi lâu rồi chồng.” Tống Vy liếc nhìn thời gian và nói.

Bây giờ đã là 12 giờ đêm rồi, dạo này anh không bận, không cần ở phòng sách tăng ca, cho nên thời gian đi ngủ, cơ bản đều là 11 giờ.

Cho nên anh bây giờ chưa ngủ, chỉ có chứng tỏ, anh luôn đợi điện thoại của cô.

Đường Hạo Tuấn dựa vào đầu giường khẽ mỉm cười: “Không có, chỉ cần là em, đợi bao lâu anh cũng bằng lòng.”

Nghe thấy lời này của anh, trong lòng Tống Vy rất ấm áp: “Chồng à anh thật tốt.”

“Bây giờ mới biết sao?” Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười.

Tống Vy vén tóc ra sau tai: “Đương nhiên không phải, em ngay từ đầu đã biết rồi, đúng rồi, các con ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi, có điều vừa mới ngủ.” Đường Hạo Tuấn nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, nói.

Tống Vy ngạc nhiên: “Vừa mới ngủ?”

“Ừ, các con cũng muốn nói chuyện với em, cho nên chạy tới phòng chúng ta cứ đòi cùng với anh đợi em kết thúc buổi khai mạc, em gọi điện tới qua, kết quả hai đứa thật sự không thức được nữa, ngủ mất rồi.”

Nói đến đây, Đường Hạo Tuấn kéo chăn cho hai đứa trẻ.

Tống Vy nghe xong, trong lòng có hơi áy náy: “Là em trì hoãn quá lâu.”

“Không phải là lỗi của em, là hai con cứ muốn đợi, không sao, đợi ngày mau để chúng nói chuyện là được rồi.” Đường Hạo Tuấn dịu giọng nói.

Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng rồi chồng, em ở trong bữa tiệc sau buổi khai mạc, nhìn thấy Giang Vân Khê, anh biết không? Cô ta vậy mà còn khiêu khích em.”