Thấy cô thần bí như vậy, Trần Châu Ánh cũng không hỏi nữa.
Dù sao thì bản thân cô biết chừng mực là được rồi.
Nghĩ vậy, Trần Châu Ánh nói: "Có cần gì thì nói ra, đến lúc đó tớ cùng giúp."
"Được." Tống Vy ra hiệu OK.
Sau đó, hai người ném Giang Vân Khê sang một bên, không nhắc tới nữa mà tiếp tục xem xét tài liệu của các nhà thiết kế khác.
Sau khi xem xong, Trần Châu Ánh chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi: "Đúng rồi Vy Vy, những nhà thiết kế này cũng phải tìm kiếm người mẫu phải không?"
"Đúng vậy, nhưng người mẫu không phải là đối tượng chú ý chính của chúng ta, vì vậy chúng ta không có bất kỳ thông tin nào về người mẫu." Tống Vy gật đầu đáp lại.
Trần Châu Ánh ừm một tiếng: "Nói cũng đúng, vậy thì không quan tâm nữa, vẫn nên quan tâm mấy nhà thiết kế này, mặc dù chúng ta sẽ không đi lôi kéo mấy nhà thiết kế này, nhưng có thể tìm hiểu trước, đợi khi chia nhóm, tranh thủ kéo về, không kéo được thì thôi."
"Đúng." Tống Vy gật đầu: "Mặc dù tuyển thủ rất quan trọng, nhưng người hướng dẫn như chúng ta cũng rất quan trọng. Cho dù tuyển thủ mà mình gặp không phải thiên phú, nhưng tớ tin, chỉ cần chỉ dạy tốt, thì vẫn có cơ hội thắng. "
"Nói cũng đúng." Trần Châu Ánh cười.
Hai người ghi nhớ thông tin của những nhà thiết kế này trong lòng, dự định để sau này âm thầm quan sát, có thể kéo được thì kéo, không kéo được thì để tự nhiên thôi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng xem xong tài liệu, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc, trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau là lễ khai mạc cuộc thi.
Với tư cách là giám khảo, cũng là hướng dẫn, Tống Vy và Trần Châu Ánh phải tham gia.
Hai người đến hội trường cuộc thi, các giám khảo và tuyển thủ khác về cơ bản đã đến đủ rồi.
Nhiều giám khảo trong đó đều quen biết với Tống Vy và Trần Châu Ánh, vì một số người trong số họ cũng đã tham gia các cuộc thi quốc tế trước đó.
Nói ra, thì còn là đối thủ.
Tất nhiên, sau này vẫn là đối thủ.
Tống Vy và Trần Châu Ánh bưng ly rượu vang đỏ đến nói chuyện với các giám khảo mà họ quen biết, tuy là đối thủ của nhau, nhưng có quen thì cũng nên chào hỏi.
Còn những tuyển thủ khác, dù có quen biết hay không, cũng sáp lại với nhau để tìm hiểu nhau, bởi vì tiếp theo đây, bọn họ có thể là đồng đội, cũng có thể là đối thủ của nhau.
Tìm hiểu nhiều hơn không phải là điều xấu, nếu cuối cùng là đồng đội thì cũng sẽ dễ hợp tác hơn.
Nếu là đối thủ, tìm hiểu kỹ về nhau cũng có thể có ích trong các cuộc thi phía sau.
Vì vậy, nói thẳng ra, buổi khai mạc này thực chất là một nền tảng để ban giám khảo và các tuyển thủ tìm hiểu nhau và học hỏi lẫn nhau một cách âm thầm thôi.
"Vân Khê, em đang nhìn cái gì vậy?"
Trong góc sảnh tiệc, Giang Vân Khê đang cầm ly rượu, hai mắt khẽ nhéo có chút căm hận mà nhìn về một phía nào đó.
Cô ta nghe thấy tiếng hỏi thăm tò mò của tuyển thủ xung quanh, nhanh chóng gạt đi sự hận thù trong mắt, cười nói: "Không có chuyện gì, nhìn thấy một người khiến tôi có chút khó chịu."
"Khó chịu? Ai vậy?" Tuyển thủ đó hỏi.
Giang Vân Khê chỉ vào Tống Vy phía xa: "Là cô ta."
"Để tôi xem." Tuyển thủ ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Tống Vy, hai mắt liền sáng lên: "Thật là một người đẹp, thân hình cũng vô cùng hoàn mỹ, khí chất cũng rất tốt, nếu không phải vì chiều cao của cô ấy, có lẽ tôi đã mời cô ấy làm người mẫu của tôi rồi, nếu như cô ấy làm người mẫu của tôi, cô ấy nhất định sẽ là nàng thơ của tôi. "
Nghe thấy lời tán thưởng của tuyển thủ đối với Tống Vy, sắc mặt Giang Vân Khê có chút khó coi.
Tuyển thủ vốn không nhận thấy sự khác lạ của cô ta, nắm lấy tay cô ta và hào hứng hỏi: "Đúng rồi Vân Khê, cô quen với cô ấy, vậy cô có thể đưa tôi qua đó giới thiệu tôi với cô ấy không? Cô ấy đẹp qúa, thân là một nhà thiết kế, cho dù cô ấy không làm người mẫu của tôi được, thì nhìn cô ấy, tôi cũng cảm thấy tôi sẽ có rất nhiều linh cảm, đúng rồi, cô ấy mà ở đây, chắc cũng là một nhà thiết kế thời trang đúng không?"
"Phải, cô ta không chỉ là nhà thiết kế, mà còn là giám khảo và hướng dẫn của chúng ta nữa." Giang Vân Khê nheo mắt nói với giọng điệu chua ngoa.
Phải, cô ta biết Tống Vy là giám khảo và cố vấn trong cuộc thi này, cho nên đã nhờ phú nhị đại mà trước đây cô ta xem thường giúp mình lấy được slot tham gia cuộc thi lần này, sau đó vào tham gia cuộc thi.
Cô ta muốn Hạo Tuấn nhìn thấy, Tống Vy có thể làm, cô ta cũng có thể làm được.
Tống Vy biết thiết kế quần áo, chỉ cần cô ta đạt được vị trí cao trong cuộc thi này, Hạo Tuấn nhất định sẽ đánh giá cô ta cao hơn.
Cô ta cũng có thể đứng trước mặt anh và nói với anh rằng cô không tệ hơn Tống Vy.
Dù sao cô ta cảm thấy, Hạo Tuấn yêu Tống Vy, ngoại trừ mặt của Tống Vy ra, thì chính là tài năng thiết kế của Tống Vy, có thể giúp Đường Thị thiết kế quần áo.
Chỉ cần trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, cô ta thể thiết kế quần áo cho tập đoàn Đường Thị, lúc đó Tống Vy sẽ không quá quan trọng như vậy nữa.
Giang Vân Khê trong lòng tựa lừa mình dối người mà nghĩ thầm.
Bên cạnh, tuyển thủ nghe cô ta giới thiệu về Tống Vy, vẻ mặt kinh ngạc: "Cô nói cái gì? Cô nói cô ấy là giám khảo kiêm hướng dẫn sao?"
"Phải." Giang Vân Khê gật đầu.
"Trời ơi, giỏi quá rồi đó." Ánh mắt của tuyển thủ khi nhìn Tống Vy càng trở nên sáng hơn, sâu trong mắt hoàn toàn không che được sự sùng bái: "Tôi nghe nói rằng ban giám khảo và hướng dẫn được mời cho cuộc thi lần này, mặc dù đều còn trẻ, nhưng họ đều là những nhà thiết kế có tài năng thiết kế tuyệt đối, hơn nữa đều rất nổi tiếng trên thế giới, Vân Khê cô nói tôi xem, nhà thiết kế này tên gì vậy?"
Cô ta kéo lấy cánh tay Giang Vân Khê, kích động lắc lắc.
Giang Vân Khê muốn rút cánh tay ra, để cô ta tự đi hỏi.
Nhưng Giang Vân Khê biết, cô ta vốn không phải là một nhà thiết kế thời trang thực sự, chỉ là mượn tác phẩm của người khác đột ngột xông vào giới này, trong giới này, cô ta không có danh tiếng, không có bối cảnh, cũng không có uy tín gì, những nhà thiết kế khác đều không chịu kết giao với cô ta, chỉ có cô gái ngốc bạch ngọt này thấy cô ta một mình, mới kết giao với cô ta.
Mặc dù cô ta không thích cô gái ngốc bạch ngọt này, nhưng cô ta không thể không thừa nhận, mình cần cô gái ngốc bạch ngọt này giúp cô ta đứng vững chân trong giới này, còn cần cô gái ngốc bạch ngọt này giúp cô ta giải thích những điều cần chú ý trong giới này, cho nên bất luận thế nào, cô ta đều không thể đuổi cô ngốc bạch ngọt này đi được.
Dù không thích, cũng phải nhịn.
Nghĩ đến đây, Giang Vân Khê hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở ra một nụ cười nói: "Cô ấy tên là Tống Vy."
"Tống Vy?" Tuyển thủ nghi hoặc nghiêng đầu: "Cái tên này thật quen tai, để tôi nhớ xem..."
Suy nghĩ vài giây, cuối cùng tuyển thủ cũng nhớ ra, hai mắt sáng rực: "Là cô ấy, vị trí thứ hai trong cuộc thi quốc tế cách đây một thời gian, không, nếu không phải cô ấy tự rút lui khỏi cuộc thì thì rất có thể đã đứng thứ nhất rồi, cô ấy là nhà thiết kế hàng đầu thế hệ trẻ, không ngờ lại xinh đẹp như vậy, Vân Khê, cô thật may mắn khi được quen với một nhà thiết kế như vậy. "
"Ha ha ..." Giang Vân Khê cười đáp lại, nhưng lòng đầy méo mó.
May mắn?
Cô ta không cho rằng mình may mắn khi quen biết Tống Vy, cô ta chỉ cảm thấy mình thật xui xẻo, cảm thấy Tống Vy đến để khắc cô ta.
Nếu như không có Tống Vy, có lẽ cô ta và Hạo Tuấn có thể ở bên nhau rồi, cô ta đã cứu Hạo Tuấn, Hạo Tuấn sao có thể không động lòng với cô ta.
Nhưng có Tống Vy, đã chia cắt cô ta và Hạo Tuấn
Không chỉ vậy, người phụ nữ Tống Vy này còn gây khó dễ cho cô ta đủ đường, mấy ngày trước còn đưa cô ta vào trại tạm giam, thật tức chết cô ta rồi.
"Vân Khê, nói ra thì phong cách thiết kế của cô rất giống với nhà thiết kế Tống." Lúc này, tuyển thủ đột nhiên nói một câu.
Trái tim Giang Vân Khê khẽ thịch một cái, trên mặt cũng thoáng hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, rất nhanh đã thu lại sự hoảng loạn này.